Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ
Chương 12 :
Ngày đăng: 02:44 20/04/20
5 giờ chiều thứ sáu, Ninh Diệc Duy cùng Chu Tử Duệ chạm mặt nhau ở cổng trường.
“Cậu tự mình đến hả?” Chu Tử Duệ thấy Ninh Diệc Duy bước xuống từ xe taxi, thuận miệng hỏi một câu.
Từ sau khi Ninh Diệc Duy bị thương đều được Lương Sùng đưa đón, Chu Tử Duệ thấy mà không ngừng hâm mộ.
Ninh Diệc Duy gật đầu, nói: “Anh ấy đi công tác rồi.”
“Ài” Chu Tử Duệ cảm khái, “Lương Sùng đối, đối với cậu thật, thật tốt, cậu xem xem người anh, anh họ kia của tôi, luôn bắt tôi đi làm này nọ. đúng rồi, vết thương của cậu, còn nứt, nứt ra không?”
“Không,” Ninh Diệc Duy cùng Chu Tử Duệ đi về phía trung tâm thí nghiệm vất lý, “Tôi thấy vết thương của mình sẽ không nứt nữa đâu, trừ khi đêm nay Khổng Tống phân tích văn hiến làm tôi cười haha.”
Đi vào phòng học lớn, có bảy tám nghiên cứu sinh và bác sĩ đã ngồi tại hàng trên. Thường ngày khóa nghiên cứu mở hội nghị Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ đều ngồi phía sau, dù sao người khác đều có lời muốn nói, chỉ hai người họ là không, ngồi chỗ cao không được hay lắm. Mà hôm nay thì khác, vì xem Khổng Tống diễn thuyết, hai người mặt dày mày dạn lên ngồi ở hàng hai.
Một đàn chị nghiên cứu sinh quen biết họ lại gần hỏi Ninh Diệc Duy: “Diệc Duy, em có biết chuyện bổ sung quy định này là như nào không?”
Ninh Diệc Duy xác thực không biết Lương Sùng nói với Khổng giáo sư thế nào nên đàng hoàng nói không biết. Vẻ mặt đàn chị hơi ngờ ngợ, còn muốn hỏi cậu gì đó thì cửa sau phòng hội nghị lại bị người đẩy ra, họ đồng thời nhìn ra phía sau, là Khổng giáo sư cùng trợ giáo Thôi.
Thân hình Khổng Thâm Phong không cao, người gầy gò, râu ria xồm xoàm, mặc sơ mí trắng tay ngắn cùng quần tây dài rộng. Có thể là ở Tokyo lười tìm chỗ cắt tóc, tóc của ông so với lần trước ở trường nhiều hơn, đông một đống tây một đống mà vểnh lên.
“Mới có bấy nhiêu đây người thế,” Khổng Thâm Phong nhìn đồng hồ đeo tay một cái, quay đầu bất mãn nói với Thôi Hà “5 giờ 30 rồi, hiện tại ý thức đúng giờ của mọi người cũng không đủ mạnh nữa.”
Thôi Hà ngại ngần nói là ngài sắp xếp lúc 6 giờ, rồi hàm hồ ‘vâng dạ’ vài tiếng.
Khổng Thâm Phong đi tới bên bục giảng, bỏ sổ ghi chép xuống, lại đến chỗ sinh viên tụ tập ở hàng trước, cùng các bác sĩ nghiên cứu sinh hàn huyên vài câu mới đi đến chỗ Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ. Tới gần Ninh Diệc Duy, Khổng Thâm Phong nhìn thấy băng gạc sau tai cậu thì ngẩn ra, hỏi Ninh Diệc Duy: “Diệc Duy, trò bị làm sao thế?”
“Diệc Duy rất xui xẻo ạ, bị con chó trong rừng cây trường học đuổi cắn” đàn chị cướp lời đáp “Nên té lộn mèo một cái.”
Ninh Diệc Duy không ngờ tin đồn bị ‘chó đuổi’ đã lan ra rộng như vậy, cậu còn chưa kịp nói chuyện, Khổng Thâm Phong đã nói với chị nghiên cứu sinh kia: “Không đúng, té bị thương sao lại ở lỗ tai? Rõ ràng không hợp lẽ thưỡng. Tôi thấy các em còn thiếu tinh thần ham học hỏi đấy.”
“Đúng ạ, là bị kẻ thù dùng bình rượu vỡ nện trúng.” Ninh Diệc Duy nhân cơ hội bác bỏ tin đồn, “Em và Tử Duệ giải thích nhiều lần rồi, chẳng có ai tin.”
Khổng Thâm Phong lắc đầu một cái, thở dài “Nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng ạ, bác sĩ nói tĩnh dưỡng là được,” Ninh Diệc Duy trả lời “Không thể vận dụng não quá độ.”
Khổng Thâm Phong liền cười với Ninh Diệc Duy: “Lấy đầu óc của trò và Chu Tử Duệ, tri thức bình thường rất khó để các trò dùng não quá độ.”
Chị nghiên cứu sinh đằng trước nhìn nhìn không nói gì, Khổng Thâm Phong nói tiếp: “Chỉ là sau này đừng nên dễ dàng đắc tội người khác nữa.”
Giọng điệu của Ninh Diệc Duy cứ như đứa trẻ hiếu kỳ, mà cũng không hoàn toàn là một đứa trẻ đang hiếu kỳ.
Có lẽ do Lương Sùng quá mức hi vọng Ninh Diệc Duy đối với chuyện mình bị ép xem mắt sẽ không vui, nên Lương Sùng kiên nhẫn tự bổ não, còn thật sự nghe ra một tia để ý trong ngữ điệu của Ninh Diệc Duy.
“Anh sắp yêu đương rồi sao?” Ninh Diệc Duy nghiêm túc hỏi Lương Sùng.
“Sẽ không.” Lương Sùng nói, mặc dù Ninh Diệc Duy không thèm để ý, anh vẫn muốn giải thích “Tôi không thích cô ta, cô ta cũng không thích tôi.”
“Há, không thích thì không được rồi.” Ninh Diệc Duy làm bộ ra vẻ hiểu biết này nọ, bất khuất tiếp tục đề tài mà cậu căn bản cũng không rõ “Có phải là dì không vui không?”
“Tôi không bỏ đi ngay lúc đó bà nên thắp nhang mới phải.” Lương Sùng cười lạnh, lại hỏi Ninh Diệc Duy “Em đang ở đâu?”
“Không phải nói rồi sao, ở nhà.” Âm thanh Ninh Diệc Duy có vẻ rầu rĩ.
“Tôi không ngủ được,” Lương Sùng tùy hứng bá đạo mà ra lệnh cho Ninh Diệc Duy “Đi tìm quyển sách đọc cho tôi nghe.”
Ninh Diệc Duy thật biết điều mà ‘Vâng’ một tiếng, Lương Sùng nghe thấy âm thanh bước đi của Ninh Diệc Duy, sau đó là tiếng Ninh Diệc Duy lật sách.
“Giới thiệu và bàn luận về học thuyết M của Katrin Becker, được chứ?” Ninh Diệc Duy tự tin nói “Bản dịch này cũng không tệ lắm đâu.”
“Không được, tìm sách nào tôi nghe hiểu được ấy.” Lương Sùng nhức đầu nói.
Âm thanh Ninh Diệc Duy ngay lập tức trở nên cao hứng: “Anh thật là dốt nát mà!”
Lương Sùng nghiến răng nghiến lợi: “Ninh Diệc Duy—”
“Em tìm được quyển ‘tầm hoan mua vui’ rồi này,” Ninh Diệc Duy nói “Quyển này được rồi chứ, chắc chắn là anh mua, em chẳng đọc loại sách này.”
“Đọc đi.”
Ninh Diệc Duy đọc xong lời tựa của tác giả, Lương Sùng bên kia không lên tiếng, Ninh Diệc Duy đoán anh đang ngủ, ngưng thần nín thở tỉ mỉ lắng nghe, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Lương Sùng.
“Lương Sùng.” Ninh Diệc Duy gọi tên Lương Sùng, không thấy anh đáp lời.
Ninh Diệc Duy còn nói: “Ngủ ngon.”
Cậu hi vọng nghe xong lời tựa ‘tầm hoan mua vui’ (tìm kiếm niềm vui) của tác giả, Lương Sùng có thể ngủ ngon hơn. Bởi vì giọng nói Lương Sùng nghe có phần mệt mỏi, không cần xem mắt với ai hết, cũng không cần yêu thích ai hết, chỉ cần giấc ngủ và nghỉ ngơi mà thôi.