Hướng Dẫn Vào Giấc Ngủ
Chương 13 :
Ngày đăng: 02:44 20/04/20
Người bình thường chỉ cần mười mấy ngày là đã lành thương, Ninh Diệc Duy lại dùng hơn một tháng.
Sau khi trở về từ thành phố U, Lương Sùng bận bịu với một dự án thu mua lớn của công ty, bắt đầu cả ngày chẳng thấy bóng người.
Trải qua tính toán của Ninh Diệc Duy thì tỉ lệ nhìn thấy Lương Sùng trên tin tức công bố tiến triển thu mua các hạng mục kinh tế tài chính còn nhiều hơn so với tỉ lệ nhìn thấy Lương Sùng ở nhà, bởi vì Lương Sùng không có về nhà.
Lương Sùng biến thành một người chỉ tồn tại ở đầu dây bên kia điện thoại của Ninh Diệc Duy, thường gọi cho Ninh Diệc Duy vào lúc đêm hôm khuya khoắt, đưa ra một vài yêu cầu tẻ nhạt với cậu.
Trong ấn tượng của Ninh Diệc Duy, Lương Sùng đã rất lâu rồi chưa từng bận đến nỗi nhờ Ninh Diệc Duy đọc tiểu thuyết cho anh nghe để giải tỏa áp lực.
Ninh Diệc Duy rất không thích đọc cái loại văn chương tình yêu hài hước loạn xà ngầu kia, nhưng cậu vừa đọc là Lương Sùng lại cười đến rất vui vẻ, cho nên Ninh Diệc Duy vẫn phối hợp mà đọc.
Thời gian còn lại Ninh Diệc Duy sinh hoạt rất tẻ nhạt, đúng lúc gặp Chu Tử Duệ cũng rãnh rỗi buồn chán, đôi bạn tẻ nhạt này liền cùng nhau đến cửa hàng tiện lợi mua vở mới, lấy vết thương sau tai Ninh Diệc Duy làm điểm quan sát, vẽ lại tình trạng khôi phục hằng ngày của vết thương. Hai người còn hẹn nhau, nếu sau này Chu Tử Duệ cũng có ‘cơ hội’ bị thương ở vị trí như thế thì có thể để chỗ so sánh rồi ghi lại kỷ lục.
Không may, quan sát tiến hành vừa được 20 ngày, khi Ninh Diệc Duy ngồi tại phòng khách nhà Lương Sùng đợi không kịp muốn mở sổ ghi chép xem, mới vừa lấy ra quyển sổ yêu quý thì bị Lương Sùng đẩy cửa vào bắt được.
Ninh Diệc Duy không ngờ tới Lương Sùng sẽ về nhà sớm như vậy, sững sờ ngồi nhìn Lương Sùng đang tiến lại gần, chỉ cảm thấy như cách cả thế hệ, giống như đã nhiều năm rồi chưa nhìn thấy Lương Sùng, chờ khi Lương Sùng đi tới trước mặt, cậu mới nhớ ra phải giấu sổ đi, đương nhiên đã không kịp rồi.
“Vật gì đó?” Lương Sùng dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai rút lấy quyển sổ trong tay Ninh Diệc Duy.
Dưới sự chất vấn nghiêm khắc của Lương Sùng, Ninh Diệc Duy không thể làm gì khác hơn là phản bội bạn tốt, thẳng thắn thành thật khai báo.
Sau khi Lương Sùng phê bình hành vi vừa tẻ nhạt vừa kém may mắn của Ninh Diệc Duy thì cũng tịch thu luôn sổ ghi chép kỷ lục của Ninh Diệc Duy, lấy một hộp thuốc mỡ ra từ trong túi áo, thoa ấn vào chỗ vết thương đã rớt vảy sau tai Ninh Diệc Duy, nói: “Bệnh viện mới gửi tới, sáng một lần tối một lần.”
Ninh Diệc Duy mất đi bản ghi chép yêu dấu còn bị Lương Sùng xoa thuốc mỡ mùi hương gay mũi lên vết sẹo, không cam lòng muốn phản kháng.
Có lẽ là bị siết đau nhưng lại không dám ảnh hưởng Lương Sùng gọi điện thoại, trong mắt Ninh Diệc Duy hiện lên ánh nước, cắn môi, đầy mặt đều là đáng thương.
Lương Sùng phản ứng lại, lập tức buông ra.
“Sức lực của anh lớn quá đấy.” Ninh Diệc Duy bi thương mà xoa xoa tay mình, lên án Lương Sùng.
“Xin lỗi.” Lương Sùng muốn chạm vào vết hồng trên tay Ninh Diệc Duy, tay bỗng khựng lại giữa khoảng không, rồi thu về.
Anh vừa buồn bực vừa áy náy, chỉ hi vọng có thể mọi giây phút đều mang Ninh Diệc Duy theo bên cạnh, muồn nhìn thì nhìn, muốn ôm thì ôm, nhưng biết rằng mình vĩnh viễn không tìm được lý do hợp lẽ.
“Không sao.” Ninh Diệc Duy nhìn Lương Sùng nửa ngày mới nói.
Lương Sùng nhìn Ninh Diệc Duy, phát hiện cậu đang rất nghiêm túc mà nhìn mình, Ninh Diệc Duy nhích đến gần Lương Sùng, giơ ngón cái xoa vuốt mi tâm đang cau lại của anh, nhỏ nhẹ nói với Lương Sùng: “Không thể cứ luôn cau có như này, cơ mặt về lâu dài sẽ co rút lại tạo thành nếp nhăn đó.”
Ngón tay Ninh Diệc Duy rất mềm, dán lên cái trán cùng hai gò má Lương Sùng,trong mắt đều là sự quan tâm, âm thanh rất nhẹ nhàng, đôi môi khép mở trước mắt anh, khi nói chuyện lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng chạm vào hàm răng trắng, khí tức ấm áp, gần gũi như không thể gần hơn được nữa.
Lương Sùng chỉ cần phảng phất tiến lên trước một tấc, đè xương vai Ninh Diệc Duy lại, đẩy lên ghế sô pha một cái, Ninh Diệc Duy liền có thể tùy ý để anh chiếm lấy.
Lương Sùng nhắm mắt lại, cầm lấy bàn tay Ninh Diệc Duy kéo ra xa một chút, nói “Biết rồi.”
Anh vội vàng rời khỏi, trong nhà chỉ còn lại một mình Ninh Diệc Duy.
Ninh Diệc Duy cầm sách đi lung tung lên lầu xuống lầu trong nhà Lương Sùng, nghiêm chỉnh đợi cả tối cũng không đợi được Lương Sùng tan họp về nhà.