Hựu Nhất Xuân
Chương 41 :
Ngày đăng: 22:18 21/04/20
Ta có tên bạn thân được xưng là kẻ đã xem hết AV trên thế giới này, sau khi nhìn qua đủ loại nữ nhân không mặc quần áo, đưa ra nhận xét, tìm tòi nghiên cứu, phát hiện ra tư thái mê hoặc nhất của nữ nhân là khi kéo tấm chăn mỏng che lên quá nửa bộ ngực, nửa kín nửa hở vừa có chút chống cự lại có chút chờ mong, đó chính là cực hạn của quyến rũ.
Tiền đề của một xã hội văn minh giàu có là chủ nghĩa cộng sản, còn tiền đề của mọi tiền đề là nữ nhân.
Bùi Kỳ Tuyên chống một tay lên ngực ta, hơi gượng dậy, ngọn tóc cọ nhẹ trên vai cùng cổ và ngực ta, tay kia kéo chăn mỏng che trước ngực. Ta hắt xì liên tục mấy cái, có khỉ gì mà che? Không phải chỉ là cái bình nguyên phẳng lì của đàn ông thôi sao?
Đôi mắt của Bùi công tử dưới ánh trăng mông lung sóng sánh, “Tỉnh?”
Vớ vẩn, lão tử đương nhiên là tỉnh. Nếu ta không tỉnh, tất nhiên sẽ bất động, nếu ta bất động, ngươi cũng sẽ không tỉnh.
Nếu Bùi Kỳ Tuyên đã mở lời, ta cũng nên nói gì đó hợp với tình hình một chút. Dựa vào quy trình thường thấy, hẳn là trước hết ta phải tỉnh táo, sau đó là kinh hãi, sau kinh hãi là hét to, sau hét to là nghi ngờ, cuối cùng là túm lấy Bùi công tử bắt hắn giải thích. Ví dụ như thứ tự của các chữ cái ABCD trong tiếng anh, sao cũng được.
Bùi Kỳ Tuyên cũng đặt cược cùng lão tử diễn nguyên bộ một phen, ngả người tựa lên gối, “Hôm nay vương gia bị Cao bá dùng gậy đánh bất tỉnh, bị ngâm nước lạnh, Kỳ Tuyên sợ vương gia nhiễm lạnh mời dùng biện pháp tự cho là đúng như vừa rồi. Vương gia chớ trách.” Bùi công tử dùng chất giọng ngọt như đường, nửa mềm mại nửa biếng nhác, nói mấy câu nghiêm túc mà nghe đâu đâu cũng thấy gian tình, huống chi mặt của hắn lúc nói chuyện chỉ cách mặt lão tử cùng lắm là nửa tấc, hơi thở phả ra thổi bay sợi tóc dính bên cổ ta. Ta hướng về phía đỉnh màn ngáp một cái. Lão tử từng kinh qua biết bao mưa gió, Phù tiểu hầu ta cũng ôm cũng gặm rồi, không phải chỉ là lõa thể ngủ chung thôi sao? Ngủ thì ngủ đi, nói cái quỷ gì. Dù sao thân xác của tiểu vương gia không biết đã ngủ cùng Bùi công tử bao nhiêu lần rồi, chả sợ làm thêm vài lần nữa.
Ta ngồi dậy, đưa tay sờ soạng hai bên giường, đụng đến một mớ vải vóc, hình như là một kiện áo choàng, cũng chẳng buồn coi xem là quần áo của ta hay Bùi Kỳ Tuyên, lập tức khoác lên.
Phỏng chừng Bùi Kỳ Tuyên nghĩ là ta muốn bỏ chạy, thừa thắng xông lên từ sau lưng ôm lấy đầu vai lão tử, dán bên tai ta nói, “Mới canh ba, không ngủ sao?”
Ta nói, “Trời nóng, chen chúc một chỗ ngốt muốn hoảng.”
Bùi Kỳ Tuyên ở bên tai ta cười khẽ, thừa dịp ta xoay người liền giúp ta khép vạt áo lại. Trông chờ vào mấy cái thủ đoạn này mà đòi gây sức ép với lão tử? Anh đây chơi với ngươi.
Khinh công của Phù Khanh Thư quả thật không tồi.
Ta chật vật đứng lên, giải thích, “Nước trong ao cùng lắm đến đùi ta, có dùng để tắm cũng vẫn còn nông chán.”
Phù Khanh Thư cười lạnh. Sở thích của Phù Khanh Thư là khi không phủ định thì cười lạnh, cũng như ta khi không phủ định thì cười gượng ấy.
Sau khi Phù tiểu hầu gia cười lạnh là đến lượt ta cười gượng, “Ta biết mọi người lo lắng cho ta, lại còn vất vả đến nửa đêm, ta định ra ao bắt mấy con cá cho chư vị tẩm bổ.”
Một ngày hai lần ngâm nước, thời tiết nóng nảy. Hôm sau ta thần thanh khí sảng thong thả bước ra cửa phòng, định đi tìm Cao bá chào buổi sáng. Lượn hết hai vòng không thấy đâu, kết quả lại gặp được Tô công tử trên hành lang gấp khúc.
Tô Diễn Chi nói là tới tìm ta, nguyên nhân tìm ta thì ta cũng đoán được bảy tám phần.
Quả nhiên, vào phòng đóng cửa, Tô Diễn Chi liền chắp tay cúi người thật thấp, “Hôm qua Cao bá lỗ mãng, Mã công tử nếu trách cứ, xin cứ tính lên đầu Diễn Chi.”
Ta nâng Tô công tử dậy, vô cùng thành khẩn nói, “Tô công tử nói vậy Mã Tiểu Đông không dám nhận. Cao bá tấm lòng trung nghĩa, có thể tha thứ. Đều là người trong nhà cả, khách sáo làm gì. Thật ra ta thấy thật có lỗi với Tô công tử, chỉ muốn cầu ngươi hỗ trợ mà quên mất Huy Châu là quê của ngươi, khiến ngươi……”
Tô Diễn Chi nói, “Mã huynh nói vậy khiến Diễn Chi không tiện mở miệng. Lần này trở về một chuyến cũng tốt, biến cố cũng không phải mới xảy ra hôm nay, đã sớm phai nhạt rồi.”
Đôi mắt chiếu lên khuôn mặt ta, bỗng nhiên cười, “Mọi người đều là người một nhà, nói lời khách sáo làm gì.”