Hựu Nhất Xuân

Chương 42 :

Ngày đăng: 22:18 21/04/20


Cao bá bỏ trốn.



Sau khi bắt chuyện với Tô công tử, ta đi tìm Phù Khanh Thư ăn ké điểm tâm.



Phù tiểu hầu gia đang ở phòng khách khoan thai nhã nhặn gặm một cái bánh chưng nguội ngắt, vừa ăn vừa cho ta biết tin dữ này. Bùi Kỳ Tuyên cũng ngồi ngay đối diện, đang gỡ dây buộc một chiếc bánh chưng khác. Chính là lương khô hôm qua lão từ trên đường mua về.



Con trai, con dâu cùng cháu chắt của Cao bá phỏng chừng cũng đã trốn về nhà cũ. Nồi niêu trống hoác. Trung thúc, Tiểu Thuận, Tiểu Toàn, Mặc Dư lục mãi cũng không thấy một hạt sạn nào, tất cả đều phải dựa vào mấy cái bánh chưng nguội ngắt của ta để lót dạ. Cao bá lẩn trốn cũng rất khác người, chui ngay vào thạch động trong giả sơn giữa sân của Tô phủ. Phù Khanh Thư nói, buổi sáng tản bộ trong nội viện thấy Cao bá đang núp sau lưng giả sơn gặm bánh mỳ, khốn khổ cầu xin Phù Khanh Thư không tiết lộ hành tung của lão.



Ta nghe xong thở dài. Cao bá từng ấy tuổi đầu rồi, trời nóng lại chui vào trong giả sơn, không nóng chết cũng bị muỗi cắn chết. Nhưng đến tột cùng cũng tại lão vác gậy gộc đánh ta bất tỉnh, coi như mưu sát không thành, xem ra ta ở Tô gia một ngày thì Cao bá sẽ cố thủ trong giả sơn một ngày. Ta thỉnh Tô công tử đến chính sảnh thương nghị, “Chi bằng ta ra ngoài tìm khách điếm ở tạm cho rồi. Bằng không lại hại Cao bá, mà mọi người cũng không có cơm ăn.”



Phù tiểu hầu gia nói, “Đi thì phải cùng đi. Chỉ có vài tùy tùng, cũng khó phân chia.”



Tô công tử nhíu mày, “Ở hàn xá nhiều ngày thật ủy khuất vương gia, bây giờ phân phó Tiểu Thuận đi tìm một khách điếm tốt nhất. Không bằng các vị đều đến ở khách điếm đi, mình ta lưu lại là được.”



Ta lập tức phản đối, “Vậy sao được? Một tòa nhà lớn thế này chỉ có mình ngươi với Cao bá đến cả nói chuyện cũng cả ngày không tìm thấy nhau. Cứ theo lời ta đi, ta ra ngoài tìm khách điếm, dắt Tiểu Thuận theo chăm lo là được. Tiểu Toàn cùng Trung thúc lưu lại hầu hạ ngươi và Bùi công tử.”



Phù Khanh Thư nói, “Để Tiểu Thuận cùng Mặc Dư đi đặt phòng. Ta cùng ngươi chuyển ra khách điếm, không thể hằng ngày đã ra phải ra ngoài điều tra nghe ngóng lại còn phải chạy về đi tìm ngươi.”
Ta gượng cười nâng chén rượu, “Nào, mọi người!” Lưu tri phủ cùng Trần sư gia đều đứng lên, cạn một ly. Phù tiểu hầu gia đối với thịt kho tàu vẫn cực kỳ hứng thú, vươn đũa ra. Ta lại huých cái nữa, thêm một khối thịt rơi trên áo. Cuối cùng cũng không cố chấp với món cầy hương nữa. Âm thầm lườm ta một cái. Ta đại từ đại bi làm như không phát hiện, bé con à, ngươi cũng biết bệnh do ăn uống ngay cả ở thời hiện đại cũng thập tử nhất sinh, huống chi chút cảm mạo cũng phải uống thuốc phong hàn mất nửa tháng. Đây là nỗi khổ tâm của ca ca.



Trên bàn tiệc của chốn quan trường phải cực kỳ chú ý, chủ yếu muốn thử xem người kia có chung đường với mình hay không. Mỗi món đồ ăn mỗi chén rượu mỗi lời nói đều có ẩn ý bên trong. Ta ở kinh thành ít nhiều gì cũng bị thỉnh qua vài lần, biết ngụ ý bên trong. Mời nâng cốc, dần dần nói đến tâm đầu ý hợp. Rượu quá ba tuần, Lưu tri phủ ho khan một tiếng, nhận hiệu lệnh rời đi. Ta cùng Phù Khanh Thư bất động thanh sắc, đều hiểu rằng tiết mục chính sắp bắt đầu. Không biết là hồng bao hay là phấn trang.



Trần sư gia đi thời gian vừa đủ uống một chén trà, khom người tiến vào. Phía sau có một bóng người mặc lăng la lụa mỏng thướt tha yêu kiều. Chiếc đũa của ta khựng lại trên đĩa, tâm trôi dập dềnh. Là phấn trang!  Thượng thương phẩm!



Trần sư gia cười tươi như hoa loa kèn, “Đây là tài nữ nổi danh nhất của Quan Sư lâu, Sở Tiên cô nương. Cầm phủ tuyệt diệu, thi thơ cũng bất phàm.”



Mỹ nhân sóng mắt long lanh, cúi đầu cười. Ta ba hồn bay bay. Tuyệt sắc…. Tuyệt sắc a!



Lưu sư gia dẫn Sở Tiên từng bước đi đến, lòng ta từng tấc theo chân nàng nở hoa. Cách ta hai bước dừng chân, thi lễ, ta mỉm cười, gật đầu. Sở Tiên e lệ cười, tựa như mây trôi bay đến bên cạnh Phù Khanh Thư, ngồi xuống.



Gì chứ! Rõ ràng tiểu vương gia ta là lớn nhất! Ta lườm Lưu tri phủ một cái, Trần sư gia lại khom người đi ra ngoài, rồi quay lại, ta căm giận từ tận đáy lòng, mấp mé lằn ranh cuồng nộ. Hai đứa nhóc con thanh thanh tú tú trắng trắng mềm mềm miệng còn hôi sữa, giỏi lắm mười bốn mười lăm tuổi đi thẳng đến bên cạnh ta, ngồi xuống.



Lưu tri phủ vểnh râu dê, cười như cúc dại nở hoa, “Hai đứa nhỏ này có lọt mắt thiên tuế không?”