Hựu Nhất Xuân
Chương 50 :
Ngày đăng: 22:18 21/04/20
“ Diễn Chi như trà, thanh nhã tinh khiết, nhạt nhòa bình thản.”
“Tô nhị như mực, sáng bóng đen tuyền, chạm vào sẽ nhiễm.”
Ngọn đèn dầu chỉ to bằng hạt đậu tương leo lét chiếu lên căn phong u ám. Ta đứng ngoài cửa phòng dụi dụi mắt. Chuyện mở mắt thấy có đứa ngồi lù lù ở đầu giường dạo này ta cũng phải trải nghiệm suốt thành quen, cơ mà lần này là Tô công tử thì kể cũng lạ. Mà lời Tô công tử hỏi ta lại càng lạ, hắn hỏi ta có nhớ lá trà Chu tri phủ mời ta có hình dáng như thế nào không. Lá trà a ~
Ta nói, “Thì như lá trà bình thường thôi, không giống lá cây cũng không giống cỏ.”
Tô công tử hỏi, “Có gì khác với lá trà bình thường không?”. Ta nói, “Kiểu như lúc ngâm lá trà bung ra không được đều ấy hả?”, Mã công tử ta đây chả bao giờ là người tao nhã, để nguyên còn phân biệt được trà thường với Bích loa xuân, pha ra rồi thì chịu chẳng biết thằng nào là ông thằng nào là cháu.
Tô công tử rõ ràng là vẫn không nhận ra bản chất dân lao động của ta, tiếp tục hỏi ta một vấn đề thậm chí còn đậm tính chuyên môn hơn, “Màu trà đậm hay nhạt?”
Ta cố nhớ lại, “Xanh đậm, hơi vàng một chút.”
Tô công tử xoa xoa thái dương, “Chi bằng ở lại Dương Châu mấy ngày nữa đi, vị Chu tri phủ kia phải tra xét lại cẩn thận.”
Tô công tử nói như vậy nhất định thứ trà hôm nay Chu tri phủ cho ta uống có vấn đề rồi, “Lẽ nào thứ trà kia đắt quá, thanh quan tri phủ không mua nổi?”
Sắc mặt Tô công tử mờ mịt như phủ một tầng sương, “Ấn theo bổng lộc triều đình, Chu tri phủ vẫn có thể uống được, nhưng loại trà này chỉ có vườn trà của Tô gia mới trồng được, sau khi gia huynh qua đời thì đã không còn nữa.”
Trước giờ Tô công tử vẫn nói chuyện như mấy lão hòa thượng giảng kinh cho đám người trần mắt thịt, qua loa mấy câu nhẹ hều, đằng sau là cả một bụng những điều không muốn nói. Hắn càng như vậy ta càng thấy được bên trong hắn có cả một câu chuyện nào đó. Có hòa thượng bí hiểm thì khắc có thiền sư sẵn sàng trao đổi rộng rãi. Miếu này không cầu được thì đi chùa núi khác.
Tô công tử về phòng, ta ra khỏi cửa, sờ soạng trong bóng tối mò đến phòng Bùi Kỳ Tuyên. Vừa qua khỏi chỗ rẽ đã nghe tiếng người lầm rầm nói chuyện, nghe giọng hình như là bọn Tiểu Thuận Tiểu Toàn.
“Lần này xem ra to chuyện rồi, vương gia nhà chúng ta đời này không thoát được một chữ Tô, năm đó là Tô học sĩ, về sau là Tô công tử, còn kéo thêm cả vị Tô nhị gia kia nữa.”
“Phàm là đoạn tụ, dù không đề cập đến hơn mười vị trong phủ, riêng một Bùi công tử đã coi như là tuyệt phẩm rồi. Không hiểu trong lòng vương gia rốt cuộc đang có chủ ý gì.”
Bùi Kỳ Tuyên nói, “Ngươi không biết sao? Thi cốt của Tô nhị gia không phải bị tiểu vương gia hỏa thiêu rồi sao? Bình sứ hoa men xanh đặt trên đầu giường tiểu vương gia bên trong đựng tro cốt của Tô Hành Chi.”
Nói như vậy, giấc mộng đêm đó khi lão tử phát sốt không phải là giả.
Lúc ta thấy tiểu vương gia đang đào mộ, lúc lại thấy chính mình đang đào mộ. Nắp quan tài nước sơn còn mới bị bậy lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt. Rõ ràng, minh bạch.
Đến giờ ta vẫn còn nhớ kỹ, kéo thi thể cứng ngắc vào trong ngực, thê lương băng lạnh thấu tâm.
Tô Hành Chi thực sự đã chết.
Trong ngự thư phòng quỳ xuống xin hoàng đế một đạo thánh chỉ, thiên hạ cấm loại trà này, về sau không được phép nhắc đên hai chữ “Ngân câu”.
Tô Diễn Chi, Bùi Kỳ Tuyên cùng hơn mười vị công tử, không một người nào có nửa phần dáng vẻ, nửa phần khí độ giống người kia.
Mười ba tháng tư, vừa tròn một năm. Cướp thám hoa về phủ, ngoại trừ trà Tô công tử pha còn ngâm thêm một tách trà, sương trắng như tuyết, cong như lưỡi câu.
Diễn Chi như trà, Hành Chi như mực.
Tên khốn Sài Dung.
Cong như câu, xanh tận cốt tủy, rõ ràng không phải nói Tô Diễn Chi nhạt nhòa bình thản, rõ ràng là đang nói Tô Hành Chi.
Ánh mắt xuyên qua bữa tiệc linh đình người người nhộn nhịp tìm thấy nhau, chắp tay cười, vân đạm thiên cao, “Tại hạ Tô nhị Huy Châu, Tô Hành Chi, tự Chinh Ngôn.”
Dù sao cũng đều là chuyện của quá khứ, cần gì so đo là thế này hay là thế kia. Theo người kia đến âm tào địa phủ mà làm loạn đi. Lão tử muốn biết rõ chẳng qua để ngày sau được thông thuận thôi. Chuyện mình mình tự lo, chuyện người khác nghĩ chi cho mệt đầu.
Ta phẩy quạt quệt mồ hôi, “Nhân lúc trời sáng mau lên đường đi kẻo qua Hoàng Hà lại phải ngồi bè da dê.”