Hựu Nhất Xuân
Chương 51 :
Ngày đăng: 22:18 21/04/20
Sau khi về kinh, chuyện phải làm rất nhiều.
Binh lính ngoài cổng thành đứng thành hai hàng, ta cùng Phù Khanh Thư tiến cung báo cáo kết quả công tác với hoàng đế, Tô công tử cùng Bùi Kỳ Tuyên về vương phủ trước.
Hoàng đế khi bàn việc công tác phong luôn rất chừng mực. Khi cười trong trang trọng có hòa khí, lúc nói trong uy nghiêm có trấn an. Trước tiên là nói về đường đi gian nan vất vả, sau đó tổng kết thành tích. Hoàng đế hỏi ta: “Nghe nói vị tri phủ Dương Châu Chu Vân Đường kia đối đãi với ngươi không được cung kính lắm?”
Trong bụng ta thầm kêu ai ya, thì ra mọi cử chỉ hành động của lão tử suốt dọc đường đi đều bị hoàng đế nắm trong tay, coi bộ mấy cao thủ đại nội kiếm bát cơm cũng thật không dễ dàng.
Ta nói: “Chu tri phủ của Dương Châu, trên phương diện lễ nghĩa tới lui chưa đủ lão luyện, xét thấy hắn là tân quan mới nhậm chức nên cũng có thể bỏ qua. Vị quan nghiêm cẩn, thanh chính liêm khiết như vậy, thần đệ có tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được.” Những lời này ta nói hết sức có tinh thần. Lấy ơn báo oán, con người ta vốn rộng lượng vậy đấy.
Hoàng đế vuốt chòm ria dưới mũi, tuôn ra tràng cười sảng khoái hiếm thấy: “Mấy ngày liền tàu xe vất vả, chắc cũng mệt mỏi rồi. Trình ấn tín lên rồi về nghỉ ngơi đi, trẫm đều có phong thưởng.” Tạ ân xong, Phù Khanh Thư móc một khối ngọc bộ từ trong ngực ra, thái giám đứng bên cạnh dâng lên một chiếc khay sơn đỏ phủ lụa vàng, lúc chiếc khay chìa ra trước mặt ta còn chưa kịp có phản ứng. Tim ta lỗi vài nhịp, bỏ xừ, cục thiếc của lão tử chạy đâu rồi ấy nhỉ. Hình như trên đường có thấy, lần đó Bùi Kỳ Tuyên đuổi đến có chìa cho ta xem, ta nhớ lúc đó có tiện tay nhét vào ngực …
Sau đó liệng đi đâu nhỉ? Ta giơ tay áo vuốt mồ hôi trên cổ, khô khan cười với lão thái giám. Mẹ nó, đều tại lão XX hoàng đế kia không tốt, Phù Khanh Thư chỉ là em rể tương lai thôi, lão tử mới là em ruột mi đó. Thế mà cho hắn một miếng ngọc bội, cho ta một cục thiếc. Ta ngẩng đầu nhìn hoàng đế: “Thần đệ vội vã vào cung phục mệnh, tín vật quên mang theo.”
Nét mặt hoàng đế trầm xuống: “Làm quan không thể không có đại ấn, làm tướng không thể không có binh phù, buồn cười là khâm sai như ngươi lại đánh mất tín vật.”
Ta nói: “Không phải đánh mất, thần đệ ~~ cầm tín vật của hoàng huynh sợ đánh mất nên không dám mang theo người. Có lẽ đã cất trong hành lí rồi, đợi về nhà lấy rồi lập tức trình lên cho hoàng huynh.”
Quả thực là mang dao găm vào tim lão tử mà, lúc Tô công tử cùng Sài Dung, cũng bất động như vậy mà tới sao?
Mồ hôi, thấm ướt quần áo của ta và Tô Diễn Chi. Đôi tay ta siết lấy Tô công tử dần buông lỏng. Đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua đôi môi kia một chút rồi luyến tiếc lui về. Tô công tử bỗng nhiên nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà hít sâu một tiếng. Cùng lắm chỉ như một làn gió lướt qua mặt, lão tử liền giống như một bình gas mở chốt, bùng nổ.
Một tay ta rút ngọn nến trên bàn, ném xuống mặt đất. Ánh lửa lóe lên trong chớp mắt rồi căn phòng chìm vào bóng tối. Ta xoay người Tô công tử, nhẹ nhàng ấn hắn xuống giường. Giờ ngẫm lại, là ấn xuống giường đó, không có ấn lên bàn hay xuống mặt đất, chứng tỏ Mã Tiểu Đông ta đúng là thiên tài.
Ta còn nhớ thực hiện rất cẩn thận, rất tỉ mỉ. Miệng và tay cùng sử dụng, từ cổ xuống ngực rồi trượt dần xuống dưới, hơi thở của Tô công tử cuối cùng cũng biến đổi. Ta vui sướng tiếp tục, hơi thở biến đổi rõ ràng thêm, ta cũng càng ngày càng khó khống chế. Cuối cùng, khi tiếng ngâm đầu tiên thoát ra khỏi miệng Tô công tử. Lão tử hoàn toàn thoát cương.
Nhưng ta còn nhớ kỹ, ở thời điểm cuối cùng, khi liếm đi giọt nước mắt của Tô công tử, ta vẫn rất cố gắng, cẩn thận.
Đợi cho lửa tàn, gió lạnh cũng ứng cảnh mà tràn vào, ta nhẹ nhàng ôm Tô Diễn Chi gối lên vai ta, tuy rằng thực nóng, nhưng vẫn muốn ôm. Ta làm chuyện gì cũng đều triệt để sạch sẽ, ta thừa nhận hôm nay là kết quả của một phút kích động, nhưng lúc này ta tuyệt đối không oán thiên không trách địa, ta là tự nguyện tự phát. Ta thì thầm bên tai Tô Diễn Chi: “Ta… thích ngươi, thực sự thích. Ngươi không tin cũng không sao.” Ta còn muốn nói thêm kiểu như lão tử không phải loại người giống Sài Dung, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn im lặng.
Tô công tử khe khẽ thở dài. Ta bỗng nhiên nhớ tới một người, buổi tối hôm đó, ở trên ngực ta, cũng thở dài một hơi, chẳng qua so với Tô công tử, tiếng thở dài đó mang theo muôn vạn phong tình.
Tô công tử nhẹ nhàng nói: “Bùi công tử là một người không tệ.”