Hựu Nhất Xuân
Chương 59 :
Ngày đăng: 22:18 21/04/20
Rượu Hoa Điêu hảo hạng, hai vò nhỏ.
Ta cùng Phù Khanh Thư mỗi người một vò ngồi trên nóc nhà, Phù đại hiệp một thân bay lên, còn ta leo thang.
Thái vương phủ xây nhà cao, cố nhiên ngắm được phong cảnh phía xa, nhưng leo lên thật khó khăn. Ta tìm gia đinh xin cái thang, tự mình khiêng đến Bắc viện. Tiểu Thuận Tiểu Toàn muốn giúp đỡ bị ta phất tay quăng trở về. Tiểu Thuận nơm nớp lo sợ nhìn ta tự vác thang khiêng đến Bắc viện: “Vương gia, ngài cùng Tiểu Hầu gia uống rượu trong vườn thôi, để trù phòng làm chút thức ăn. Các nô tài sẽ lui xuống, không làm mất hứng vương gia đâu”.
Ta nói: “Ngươi không hiểu đâu, lần này rượu nhất định phải uống trên nóc nhà mới thú vị”. Vương gia ta đây mấy ngày nay uống ít rượu đi rồi ư? Trước khi Phù Tiểu Hầu gia thành thân thì phải cùng uống một trận, nhất định phải uống khác biệt chút.
Phù Khanh Thư nói muốn mời ta uống rượu, kết quả vẫn là uống trong Thái vương phủ. Rượu là Phù Tiểu Hầu mang đến, đặt trên nóc nhà, bởi vậy lão tử mới nói hễ ra ngoài là tùy tùng đi theo phiền phức, chi bằng uống ngay trên nóc nhà, trống trải lại rộng rãi. Phù Khanh Thư gật đầu nói được.
Nóc Thái vương phủ lát ngói rất *** tế tỉ mỉ, không tính là đột ngột, ngồi thật thoải mái. Trên đỉnh đầu mặt trăng vàng óng ánh tròn vành vạnh, nghệ thuật. Vò rượu không lớn, vừa tiện ôm vào lòng đưa lên miệng uống. Lúc ta leo đến nơi thì Phù Khanh Thư đã mở ra uống trước một vò. Ta ngồi sát bên hắn, mở ra một vò khác. Rượu *** khiết thơm lừng, miên trù vào đến miệng, loại này đổi được năm sáu vò Hoa Điêu thông thường là cái chắc. Ta khen một tiếng rượu ngon, Phù Khanh Thư mặt hướng mặt trăng uống rượu, không lên tiếng.
Miên trù ý nói rượu êm đềm nhẹ nhàng kéo một hơi dài vào miệng.
An tĩnh đến ngột ngạt kéo dài nữa nén hương, vẫn là lão tử tìm lời để nói: “Chớp mắt uống xong vò rượu, sau đó chính là tiệc cưới của Phù lão đệ rồi”. Phù Khanh Thư vẫn cứ uống rượu im lặng không nói. Ta đưa vò rượu lên cười gượng: “Ngươi và công chúa ta thấy xứng đôi vô cùng, đích thực là ông trời tác hợp cho”. Phù Khanh Thư cuối cùng cũng mở miệng: “Công chúa do Hoàng thượng đối với gia môn mà ân điển cho, chỉ cần công chúa hạ mình chịu gả, cũng chỉ cần kiếp này cử án tề mi, đầu bạc đến già.”
CỬ ÁN TỀ MI nâng khay ngang mày vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Uống hết một ngụm rượu, ta đưa tay vỗ vai Phù Khanh Thư: “Yên tâm, công chúa biết ngươi là Phi Thiên Biên Bức, đời này kiếp này đã định cho ngươi. Ta đã sớm nói qua, vị trí phò mã này chạy không thoát nổi ngươi mà”.
Phù Khanh Thư cười cười, so với nụ cười thường ngày không giống, muốn thành gia lập nghiệp, trầm ổn hơn nhiều.
Ta lại nói: “Từ nay về sau, ta và ngươi vai vế thân thích lại gần hơn một hàng rồi. Huynh đệ ta cũng tính như hàng thật giá thật là đại cữu tử của ngươi. Khi dự tiệc cưới nhất định nhiều nhất phải mời ta một ly”.
Phù Khanh Thư nói: “Nhất định”. Thả vò rượu xuống lại nở nụ cười: “Cái này chính là bất kính, tạ rượu muốn ít cũng không được. Nếu không phải ngươi, vị trí phò mã sợ là cũng không được làm nhanh như vậy”. Bỗng dưng xoay đầu lại: “Lần trước ở biệt trang, ngươi tìm lời nói ta ra phía sau hòn giả sơn để thấy công chúa, nhưng chuyện là thế nào?”
Ta ăn đậu phụ hấp ngũ vị nói: “Ai nha”.
Tôn tướng quân thưởng thức vẻ mặt của ta, lại tự rót hai chén, miệng càng nói lớn hơn: “Thất vương gia, ta ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện vương gia nói Hầu tử ta muốn muốn ta hái trăng kia cũng được ta nói ngươi nhất định phải nghe thực ra, buổi tối hôm ấy, đến nói chuyện cùng công chúa là là ta ”
“Ta nói đây lảm nhảm nhiều rồi công chúa, công chúa nàng nghe ra là ta kết quả trở về cung, công chúa lại chạy đến, nàng tới tìm ta nàng nàng nói công chúa nói, nàng sớm nghe nói Phi Thiên Biên Bức là thiếu niên anh tài trong triều, kết quả nàng nghĩ đến tên của ta nàng, nàng nói nàng sớm đoán Phi Thiên Biên Bức có thể là ta sao ta lại có thể, có thể không nói với công chúa Phi Thiên Biên Bức hắn chính là Phù Tiểu Hầu gia Vương gia, ngươi nói, ta nên bị kéo ra ngoài chém có phải không? Ta mẹ nó có phải người hay không?”
Vấn đề này không dễ trả lời, lão tử không dám hé răng.
Tôn tướng quân cầm bầu rượu lên, rót vào miệng hai ngụm, tiếp tục: “Sau đó sau đó công chúa nàng lại chạy đến tìm ta ta, ta rốt cục mẹ nó cũng còn giống con người, ta cuối cùng cũng nói ra Phi Thiên Biên Bức không phải ta Phù Tiểu Hầu gia hắn hắn mới là thật...... Công chúa nàng bỏ đi rồi không quay trở lại nữa”
Tôn tướng quân nhìn bầu trời đêm, quỳ xuống gục trên nền đất, khóc: “Vương gia, ngày hôm nay ta, thần, Tôn Phi Hổ có lời gì đều là nói thật ra hết rồi lừa gạt công chúa là tội nặng, cầu xin vương gia giao thần cho Hoàng thượng, ban thần tội chết. Ta…ta….ta ”
Mịa nó chứ……….
Lão tử không còn cách nào đành khuyên bảo Tôn tướng quân: “Từ xưa cửa ải tình yêu khó vượt qua nổi, một chữ tình làm hại người. Tôn tướng quân, là nam nhân ta phải đứng lên, thiên nhai nơi nào mà không có cỏ thơm”. (thiên nhai là chân trời)
Tôn tướng quân bộ dạng hỗn loạn bò dậy, lão tử đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn: “Chuyện này nói đến đây thôi, ngày mai cùng dự hôn lễ, là đàn ông thẳng người đứng lên đi!”.
Tôn tướng quân không biết nghe có lọt không, nghẹn ngào gật đầu. Đáng tiếc cho một con người kiên cường, ta cũng ngắm bầu trời đêm, không nhịn được nên nỗi thê lương cứ bám riết trong lòng, không ngừng lan đến xương tủy. Hỏi thế gian tình là chi!
(1) Rượu Hoa Quế:
(2) “Tự cổ đa tình không dư hận, hảo mộng do lai tối dịch tỉnh” “Thiên trường địa cửu hữu thì tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ” (Tự Cổ Đa Tình Không Dư Hận, mộng đẹp cản bản dễ tỉnh nhất”, “Thiên trường địa cửu có lúc tận, hận này kéo dài vô hạn”): Câu trước là nói đa tình đều sẽ mang đến cho người ta đến tiếc nuối, khuyên người nếu sa vào vòng xoáy tình yêu phải lấy lý trí đối xử với cảm tình đó, khéo léo mà thoát khỏi tình cảm ràng buộc, trong cuộc sống sẽ cảm nhận được nhiều kiểu nhiều người tốt đẹp hơn. Câu sau xuất từ Bạch Cư Dị << Trường hận ca >>, nói rằng đối với tình cảm chân thành không thể hận tướng mạo lẫn nhau!