Hựu Nhất Xuân

Chương 61 :

Ngày đăng: 22:18 21/04/20


Tích Sở công tử thần tình trịnh trọng cho thấy rõ đây là một chuyện nghiêm túc. Ta đem mớ bòng bong xoay vòng vòng trong đầu nhanh chóng xua tan đi, những người không liên quan đều chủ động lui ra ngoài. Tích Sở công tử đứng dậy đóng cánh cửa nhỏ mà trước giờ chưa từng đóng, ngồi xuống đối diện với tại hạ mới mở lời: “Hôm nay tìm công tử nói chuyện này, thực ra lúc trước ở trong biệt trang đã có ý định, tính để qua Trung Thu mới nói, bởi vì vướng đủ loại lý do nên dây dưa mãi tới hôm nay, nhưng vẫn phải nói với công tử”.



Ta nhấp một hớp trà lạnh nhuận giọng, Tích Sở công tử không gọi ta là vương gia mà là gọi công tử, thể hiện một điều là muốn nói chuyện này với Mã Tiểu Đông chứ không phải với Thái vương gia. Ta nói: “Ta là người nói thích nói chuyện thoải mái, Tích Sở công tử có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra”.



Tích Sở công tử đắn đo một chút, muốn cân nhắc từ ngữ trước, sau đó nói: “Chuyện này là Tô công tử và Bùi công tử không tiện mở miệng, nên mới đẩy cho tại hạ tới nói. Không chỉ có tại hạ, những người khác cũng có ý này. Hôm nay tại hạ là muốn nói câu từ biệt, những ngày qua đã nương nhờ công tử chăm sóc, cũng là một mối duyên phận. Bản thân sau này cũng khác rồi”.



Hôm nay lão tử không giống bình thường, có chút trì độn, sửng sốt bốn năm giây mới phản ứng lại. Tích Sở công tử cùng lão tử đàm luận, là đề nghị xuất phủ sao?



Tích Sở công tử nói: “Những ngày qua, mọi người cũng đều nghĩ thông suốt. Mấy người chúng ta, cả đời ở tại vương phủ này, chung quy cũng không phải biện pháp. Hiện tại không cầu mong thứ gì khác, thiên hạ vốn bao la. Chỉ cầu một mảnh đất ba thước nửa trượng, có thể yên phận, giản dị mà sinh sống đến già. Trước kia có thương nghị qua, đêm Trung Thu đó, dù sao cuối cùng cũng tới tụ họp. Duyên phận như yến hội thì cũng phải đến lúc ly tan”.



Trước tiên cho lão tử kịp phản ứng, bộ dạng tam công tử đập cưu tửu mãnh liệt bừng tỉnh trước mắt, mấy câu nói sao khiến lão tử sợ thế không biết.



Ta ho khan một tiếng, thành khẩn nói: “Tích Sở công tử, ngay lúc này tất cả mọi người nên nói thẳng ra để làm rõ cục diện. Mã Tiểu Đồng ta giả làm vương gia của các vị, cũng đã cố gắng giữ cho mọi việc diễn ra hạnh phúc tốt đẹp lâu như vậy. Ta còn chưa làm tốt cái gì, muốn xả giận thế nào thì tùy theo chư vị”.



Tích Sở công tử cười cười: “Mã công tử hiểu lầm rồi, mấy người tại hạ là nghĩ rất lâu rồi mới thông suốt. Mỗi ngày trong vương phủ đây chỉ thêm tốn kém, cũng không có kết quả gì. Chi bằng ra ngoài tìm một nơi an thân, thử trải qua ngày tháng của người thường. Dù nói thế nào, Mã công tử vẫn là vương gia, nếu không nói một câu thì bọn ta cũng không thể tùy tiện mà bỏ đi. Chỉ khẩn cầu công tử gật đầu một cái, tại hạ và công tử lúc trước đây xem như đã chết rồi, từ hôm nay bắt đầu một cuộc sống mới”.



Lại còn nói đến như vậy, lão tử có thể không gật đầu chắc. Có điều nghĩ lại cũng là đạo lý. Hơn mười vị công tử, không thể ngày qua tháng lại mà đi hết đời trong Thái vương phủ được. Trời cao biển rộng, con đường mưu sinh có nơi nào mà không thể chứ. Ta thở dài nói: “Tích Sở công tử, ngươi hôm nay chịu nói với ta. Thật sự cũng là xem Mã Tiểu Đông ta như người đó (Sài Dung á). Ngoài điều này ra, chư vị còn muốn nói gì, ta đều đáp ứng”. Thu đến tiết trời quang đãng, chính là thời điểm tốt nhất để bày tỏ hết ra, nên xả hết được cứ xả thôi. “Những câu này, đều đã cùng Tô công tử thương nghị qua, Tô công tử nói như thế nào?”



Tích Sở công tử nói: “Tô công tử cùng Bùi công tử không có chuyện gì khác để nói”. Ta nói: “Vậy định khi nào lên đường?” Tích Sở công tử nói: “Tạm thời định là mùng hai tháng chín”.



Tích Sở nói một tiếng đa tạ, liền đi trước. Ta ra khỏi phòng trực tiếp bước đi, Tiểu Thuận né qua một bên ở đằng sau ta nói: “Tô công tử trong phòng khách cùng vị họ Lư nói chuyện. Vương gia có muốn………..” Ta day day thái dương: “Hôm nay đuối quá, ta đi nghỉ ngơi trước, cơm tối cũng đừng mang lên. Chuyện gì thì để mai nói”.



Ta cũng muốn có lúc thanh tịnh chứ, đem một thân tê rần xoa bóp một hồi. Chuyện gì đến, thôi thì cứ chờ ngày mai.



[Mã vương gia tối hôm đó gây ra chuyện gì thì cả đời này hắn sẽ không bao giờ nhận nợ, vì lẽ đó hắn ở nơi này cắm hoa ngày nào thì Tiểu Thuận sẽ đối với người nào đó báo cáo lại —- Vương gia tối hôm ấy rốt cuộc đã làm cái gì.



“Vương gia trở về phòng liền đóng cửa, tiểu nhân sợ có việc khác cần dặn dò, sau đó cùng Tiểu Toàn đứng ngoài cửa trông coi. Chỉ nghe trong phòng vang lên tiếng bước chân đi tới đi lui, sau đó vương gia tự nói chuyện một mình. Tiểu nhân cả gan gõ cửa hỏi một chút, vương gia đích thân mở cửa, dặn dò tiểu nhân chuẩn bị cho ngài bút mực, giấy trắng thì lấy nhiều một chút. Lúc sau đến phiên Tiểu Toàn trực đêm, nói là vương gia cả đêm chong đèn, không ngủ gì cả. Chỉ nghe trong phòng có tiếng nói cái này không được, cái kia cũng không xong. Trở lại trời đã sáng, tiểu nhân nhìn thấy vương gia dùng áo choàng bọc một đống giấy ôm trước ngực, tự mình đem vào viện tử thiêu đi. Tiểu nhân chỉ biết được bấy nhiêu đây”.



Ngẩng đầu dò xét một cái, tự động rung lên cười hai tiếng, lấy ra trong lòng mấy tờ giấy nhăn nheo cố trải ra phẳng phiu: “Mấy tờ này là lúc vương gia đi rơi lại phía sau, tiểu nhân lén nhặt lại đưa ngài xem”.


Vẫn là đình viện bên cạnh hồ cá vàng, vẫn là Bùi Kỳ Tuyên. Vẫn còn tốt vì không có rượu, chỉ có cái ấm dài nhỏ, hai cốc con con. Bùi Kỳ Tuyên vẫn là Bùi Kỳ Tuyên của bình thường, chỉ là vừa mới uống một chén rượu nên mặt có hơi phớt hồng. Giơ bầu rượu lên cao rót đầy cốc: “Vừa rồi ngươi cùng mọi người ai cũng đều uống qua, chỉ là vẫn chưa cùng ta uống”. Ta ăn ngay nói thẳng: “Hễ uống là ngươi liền say, mai lỡ tỉnh không nổi, tiễn mọi người đi nên đừng để muộn”. Bùi Kỳ Tuyên nhìn ta nở nụ cười: “Rượu tính nhạt, không say nổi người đâu”. Ta cầm chén lên, hương thơm nức mũi. Mùi vị quen thuộc này, chính là Quế Hoa Tửu mà Bùi Kỳ Tuyên uống say hôm đó.



Bùi Kỳ Tuyên chưa quá hai chén, ánh mắt bắt đầu mơ màng. Nửa thân tựa trên người ta nói: “Ngươi và ta hai người đơn độc uống rượu, đây mới là lần đầu tiên đó”. Ta ngạc nhiên, từ khi lão tử hoàn hồn đến giờ, đặc biệt thời gian gần đây, rượu uống chưa từng ngưng nghỉ. Cùng Bùi Kỳ Tuyên uống rượu, đúng là lần đầu tiên thật. Ta thở dài, vươn tay rót thêm hai chén nữa: “Uống xong ta dìu ngươi về phòng. Qua hai ngày nữa ta sẽ đặc biệt cùng ngươi uống”. Bùi Kỳ Tuyên lại cười, ta cúi đầu nhìn hắn, đầy trời sao đều hạ xuống trong đôi mắt. Lão tử đột nhiên vừa bi thương vừa hối hận. Phải chi Mã Tiểu Đông ta thật sự là một người biết chấp nhận số phận. Lúc trước chỉ nên muốn trước mắt mình là người này. Chỉ cần đoạn tình cảm này, cũng đủ cho ta hưởng thụ tới đời sau. Bây giờ Diễn Chi thế nào, Phù Khanh Thư thế nào, lại còn người này như thế nào.



Thân thể mềm yếu đang dựa trên người ta. Lão tử đưa tay ôm cũng không phải, không ôm cũng không phải. XXXX lão tử đã tính toán lý giải thấu triệt rồi, tự làm bậy, là không thể sống!



Bùi Kỳ Tuyên say đến mức dụ hoặc người khác, chóp mũi lão tử dừng lại nơi đôi mắt dài hẹp nửa mở kia liền dừng lại, không dám đi tiếp xuống miệng. Lão tử nhắm mắt lại, rât nhẫn nhịn nuốt nước miếng một cái: “Kỳ Tuyên, ta mang ngươi về phòng ngủ thôi”.



Bùi Kỳ Tuyên dựa vào ta ừ một tiếng. Ta vòng tay qua ôm hắn đi về phòng ngủ. Ngừng lại ở tiểu đình trên hành lang uốn khúc, lão tử nhìn về nơi phòng ngủ một chút, vẫn là đi về phòng Bùi Kỳ Tuyên. Kỳ Tuyên nhắm hai mắt mặc ta thả hắn xuống giường. Đã ngủ thiếp đi rồi. Ta cởi ngoại bào của hắn, lấy thêm chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên, lại thở dài. Hẳn là đã ngủ say. Rốt cục vẫn nhịn không được, cúi người xuống bờ môi còn vương mùi hoa quế nhẹ nhàng chạm một cái, liếm liếm. Bỗng nhiên như bị kích thích, ta đem luôn cả thân thể mảnh khảnh bên dưới toàn bộ ôm sát lấy.



A Di Đà Phật, lão tử hoàn toàn xong xuôi rồi!



Ta xoay người rời khỏi cửa phòng, đứng trên hành lang uốn khúc mặt giống như vừa tự ăn xong một nồi lẩu cay nóng. Tự mình làm bậy thì không thể sống được, từ nay về sau lão tử phải sống thế nào.



Tiểu Thuận canh tại cửa phòng ngủ, lão tử tuyệt vọng nói: “Múc một thùng nước giếng, đợi ta dội mấy gáo nước lạnh rồi hẵng đi ngủ”.



(1) Xuất xứ từ bài 《 Ly biệt 》



Tạm dịch:



Cuối mùa thu nói lời từ biệt, gió lạnh lay rung lá rơi đầy suối.



Trong lòng vô hạn cảm khái, chưa kịp nói lệ đã thấm đầy y phục.



Núi non không dời, minh nguyệt vẫn thế sao trời cũng vẫn thưa thớt.



Thiên trường địa cửu cũng co lúc tận, hận này vẫn kéo dài vô thời hạn.



Câu cuối cùng trích từ 《Trường hận ca》của Bạch Cư Dị. Kiểu như câu này người trong giang hồ thường dùng khi nói lời từ biệt. Còn câu Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu thì đại ý là núi non vẫn còn sông vẫn chảy, li biệt cũng sẽ có ngày gặp lại nhau.