Hựu Nhất Xuân
Chương 62 :
Ngày đăng: 22:18 21/04/20
Hôm sau trời chưa sáng ta đã rời giường, mặc xiêm y rón ra rón rén tự đi tìm nước rửa mặt. Ta thừa nhận hôm nay lão tử có chút trẻ con, nhưng cũng hết cách rồi, đành trơ mắt nhìn từng người từng người ra đi. Chuyện này lão tử cản không được. Không biết làm gì khác bèn ra ngoài trốn một ngày, chờ ai nên đi thì đi cho xong. Đỡ được tiền mua khăn (ý anh là bớt tiền mua khăn lau nước mắt!:v).
Trời mờ mờ sáng trên phố vẫn chưa đông người. Chỉ có chợ rau thật náo nhiệt, ta vào trong một sạp hàng bán chè trà dầu (1) trước cổng chợ ngồi xuống. Làm một bát chè trà dầu, ăn hai cái trứng luộc nước trà (2).
Chợ rau rộn ràng toàn là dân trồng rau với buôn lái vội vàng trao đổi hàng hóa. Ngõ hẻm trong góc đường có một gánh hát, có thể nghe thấy thấp thoáng âm thanh không ít người đang i i a a luyện giọng. Ta trước đây còn đứng ở tường viện bên ngoài gánh hát, nghe thấy bên trong hát hai đoạn hí kịch nhỏ. Câu từ không nhớ rõ, có điều thổi kèn kéo đàn đều rất tưng bừng. Đủ chất náo nhiệt.
Có lần trở lại An vương phủ uống rượu, An vương cũng mời một đoàn hí kịch nhỏ, ở trong vườn dựng đài ca hát. Hát là tình hí, lão tử nghe mệt mỏi buồn ngủ muốn chết. Lại nói, lão tử làm Thái vương đã lâu, vẫn chưa từng mời gánh hát vào phủ hát bao giờ. Làm vậy thì phô trương quá nên không làm. An vương quý phủ lần đó, mấy cây to trong góc tường đều có gia đinh lấp ló xem trò vui, nhớ ra Thái vương phủ ta cũng náo nhiệt không thua kém gì lúc đó. Đợi qua hôm nay, nếu cảm thấy buồn chán, biện pháp này cũng có thể dùng được.
Chờ trà lâu mở cửa, ta tùy tiện vào một nhà, kêu một bát nước chè xuân (3), gọi lên tứ sắc quả phẩm tráng miệng (trái cây bốn màu), cắn hạt dưa nghe thuyết thư. Ngày hôm nay giảng về sách mới, hai ngày nay phố lớn ngõ nhỏ đang rất thịnh hành. Tên gọi là “Làm Tuyên Xuân vương nghĩa thích Tào thị nữ”. Nói ra thì là kể về thái tử của Đại mỗ vương gia nào đó, là thiếu niên hoa mỹ, phong lưu phóng khoáng, nhân xưng là Tuyên Xuân vương. Hoàng đế đích thân tuyên bố đem con gái nhân công Tào công hứa gả cho thế tử, thánh chỉ tứ hôn, nhưng trước khi thành hôn một ngày, con gái Tào công cùng một tên thư sinh vượt tường chạy trốn, về sau bị quan phủ bắt về. Thế tử vì cầu xin cho hai người mà làm phản, chỉ để họ kết thành uyên ương. Hai cái miệng kể chuyện tình tiết đa dạng biến hóa bất ngờ, người nghe giảng tụ tập nhiều lên. Tiếng sụt sịt thổn thức càng lúc càng lớn. Ta phun ra cái vỏ hạt dưa uống hớp trà nhuận họng, một người phía trên ta nghiêng mình truyền tới một tiếng: “Vương gia”.
Thanh âm không lớn, vừa vặn để mình lão tử nghe được. Ta ngẩng đầu lên, ở đâu ra một ánh mắt sắc bén như vậy. Lão tử mỗi ngày đi dạo trên phố, lần đầu tiên bị người khác nhận ra mình là Thái vương gia. Người trước mặt ta không biết ai, bạch diện râu dài, nói là một vị lão huynh đoan chính thì kì quái quá. Cầm quạt lông về thời Tam quốc cũng có thể giả trang thành Khổng Minh, thay trang phục ném vào Thủy Hử cũng có thể mô phỏng theo Ngô Dụng. Ăn mặc một thân áo xanh nho nhã nhìn cũng không ra thuộc tầng lớp nào. Bởi vậy lão tử lông mày cong thành một đường, hai con mắt mỗi bên chứa một dấu chấm hỏi, nói: “Các hạ là…..”
Người kia ôm quyền vái chào: “Thảo dân Dương Châu Lư Đình”.
Dương Châu Lư Đình, bốn chữ này hai ngày nay nghe qua không ít. Hóa ra chính là hắn. Diễn Chi không phải nói người này đi rồi sao, thế nào vẫn còn ở đây.
Ta gật đầu: “Ngưỡng mộ đã lâu, mời ngồi”.
Họ Lư lại vái chào, rồi mới ngồi xuống. Tiểu nhị nhanh nhẹn, liền mang lên thêm chén trà.
Ta nói: “Hai ngày trước ngươi đến bỉ phủ không nhàn rỗi nên vô duyên không gặp được, không ngờ hôm nay gặp lại, thật sự là tương phùng không bằng ngẫu ngộ (ngẫu nhiên gặp).
Bỉ phủ là cách nói khiêm tốn ở trên ý nói phủ vương gia bé nhỏ thấp hèn.
Họ Lư cười theo ta hai tiếng rồi nói: “Kỳ thực thảo dân hôm nay là đặc biệt tìm vương gia, nghe nói vương gia không ở trong phủ, ta một đường tìm tới đây”.
Tìm ta? Tìm lão tử làm cái gì? Ta nói: “Ai nha, nhưng ta và ngươi chưa từng gặp, ngươi làm sao nhận ra ta?”
Họ Lư nói: “Vương gia là quý nhân, e là không nhớ rõ thảo dân. Vương gia mấy ngày trước đi Dương Châu kiểm tra tuế cống, lúc gặp thương hộ thảo dân đã ở đó rồi”.
Nha nha, như vậy Lư Đình này cũng là dân kinh doanh. Khó trách Diễn Chi nói hắn là bạn cũ. Nói đến Dương Châu gặp thương hộ phải đi tri phủ nha môn báo danh lần đó, nhớ không rõ ràng lắm. Ta cười gượng: “Thật là nhớ không rõ, phiền ngươi vẫn còn nhận ra ta”.
Lư lão bản lại ôm quyền: “Thảo dân hôm nay có thể làm Lưỡng Giang tổng thương, đều nhờ vào vương gia và An quốc phủ Phù Tiểu Hầu gia dẫn dắt. Kiếp này thảo dân lúc nào cũng không quên cảm mộ ân đức”.
Đến đây ta mới hoàn toàn nhớ lại, hèn gì nghe hai chữ Lư Đình tựa hồ rất quen thuộc. Người này không phải chính là nhờ qua Phù Khanh Thư thủ hôn báo cho triều đình phê chuẩn chức tân Lưỡng Giang tổng thương Lư Đình hay sao. Bởi vì viên ngoại Huy Châu Giang liên lụy đến án tuế cống bị điều tra, mới để cho lão già này ung dung vớ được món hời lớn.
Ta giống cái bánh màn thầu nở hoa trưng ra bộ mặt tươi cười: “Lưỡng Giang tổng thương Lư viên ngoại, bản vương nhớ rồi. Nãy giờ có chỗ nào thất lễ xin cứ trách”. Không biết họ Lư và Tô Diễn Chi giao tình sâu đậm bao nhiêu, mà khiến hắn ngàn dặm xa xôi đến đây thăm người. Ta lộ ám chỉ: “Lư viên ngoại vào kinh lần này, là vì chuyện làm ăn?”
Lư Đình định vuốt mấy sợi râu, quay mắt nhìn về phía vương gia ta xong, lại không dám vuốt nữa: “Một chính là chuyện làm ăn, hai là vì chuyện kia. Thảo dân thay mặt tam gia nhà ta, cảm tạ vương gia”.
Ta sải bước gấp rút đi về vương phủ.
Lư Đình nói: “Vương gia lần này ban chuẩn cho tam gia trở về quê hương thực đúng là ân điển lớn lao cho Tô gia. Tam gia từ sáng đến giờ mới về Dương Châu, còn để thảo dân đem câu này nói với vương gia, là không thể trước mặt nói câu từ biệt, xin vương gia chớ trách”.
Lư Đình nói: “Thảo dân là quản lý Tô phủ Dương Châu. Nhị gia trước khi lâm chung đem sản nghiệp ở Dương Châu phó thác nơi thảo dân, đối sách kinh doanh bàn giao kỹ lưỡng. Kinh doanh thận trọng thời gian qua, cuối cùng cũng coi như chưa từng phụ lòng nhị gia nhờ vả. Chờ sau khi về Dương Châu, thảo dân lúc đó nhất định sẽ báo quan phủ bẩm tấu lên triều đình, đem Lưỡng Giang tổng thương chuyển về tay tam gia”.
Diễn Chi mềm lòng, nếu đã biết chuyện, có thể sẽ thở dài một tiếng, sau đó quyên tiền cho cái miếu nhỏ thay lão tử làm cái nghi thức siêu độ, ngày lễ tết mùng một hay mười lăm cùng lắm sẽ hóa cho ta hai đĩnh tiền vàng, niệm kinh an ủi. Làm Lưỡng Giang tổng thương ắt có tiền, gửi vào cho ta dưới địa phủ sẽ không thiếu.
Kỳ Tuyên không biết có thở dài hay không, sau đó sẽ nhìn mây trên trời cá trong hồ, trong lúc đó có vừa ngắm vừa nhớ tới ta không. Lại là khuôn mặt trắng nhỏ nào có phúc khí ở trên đôi mắt hôn một cái. Mẹ kiếp, nghĩ lại liền thấy thương tâm.
Phù Khanh Thư, Phù Khanh Thư. Phù Khanh Thư có thể làm nên đại sự, phỏng chừng năng lực vì lão tử mà khổ sở say xỉn một hồi, lại từ tiền đồ bằng phẳng lúc đầu, sau đó cưới công chúa quận chúa nào đó an nhạc một đời cũng nên. Hoa tiền nguyệt hạ, bích nhân như ngọc. Có điều nhìn thấy được dáng vẻ hắn rên rỉ rơi lệ e là đời này chỉ có mình lão tử. Đáng giá. May mà từ một đêm ở biệt viện ngày đó, Phù Khanh Thư tỉnh lại thì câu đầu tiên nói là: “Chỉ một đêm đó thôi, ra khỏi cửa viện ta và ngươi liền không còn liên hệ”. Cũng may lúc đó tiểu tâm can lão tử ngăn được lương tâm mềm yếu nhỏ máu lại: “Cũng tốt”. Tuy nhiên Phù Khanh Thư nhìn chằm chằm vẻ mặt ta hiện giờ nếu thử nghĩ thì trong ***g ngực chắc vẫn còn một lỗ nhỏ như dao găm đào xuống. Có hai câu này đệm vào, Phù Khanh Thư cũng có thể uống bớt đi hai hớp.
Hết người này lại chuyển sang người kia.
Khoa trưởng đứng bên cạnh ta: “Tiểu huynh đệ ngươi xem, ngươi vẫn không nỡ rời bỏ đúng không? Nếu nhớ nhung thì sẽ có dấu hiệu không nỡ”.
Cũng tính là sớm sớm chiều chiều, lại có thể bao nhiêu năm? Mười mấy năm, mấy chục năm. Sau đó vẫn là công dã tràng. Canh Mạnh Bà một hớp, ngươi trải qua của ngươi, hắn trải qua của hắn. Cái gì mà đời đời kiếp kiếp đều là phí lời, sau mấy trăm năm, sau mấy ngàn năm, ai nhớ tới ai, ai còn nhận ra ai?
Khoa trưởng đưa tay vỗ bả vai ta: “Tiểu huynh đệ, nghĩ chuyện gì cũng đừng đưa nó vào chỗ bế tắc. Ta ở trên cầu Nại Hà này bao nhiêu năm, không biết đã gặp qua bao nhiêu hồn. Qua một đời, đừng quay đầu lại, cũng đừng nghĩ về sau. Qua một ngày liền đem ngày hôm đó cho qua trong thanh thản, cũng coi như không uổng phí. Lại đây ta cho ngươi xem cái này”.
Một mặt nước sáng rỡ, lần trước lão tử hoàn hồn chính là từ nơi này xuống.
Khoa trưởng nói: “Ngươi xem, có thể từ cái này nhìn thấy thế gian. Ngươi muốn xem phát lại hay muốn xem trực tuyến?”
Ta nói: “Truyền hình trực tiếp đi”. Tính toán thời gian, lán đặt linh bằng cũng đã dựng lên rồi, thấy có mấy người đến khóc.
Mặt nước rung lên, quay đến hiện trường. Chất lượng phát không phải quá tốt, miễn cưỡng cũng thấy rõ. Thi thể vẫn đặt trong phòng ngủ, có điều kẻ đầu lĩnh quỳ gối trước lão tử khóc lóc thảm thương quá, không đúng, người khóc lóc lấy tay đập loạn trước mặt tiểu vương gia chính là Tiểu Thuận: “Vương gia ngài làm sao như vậy mà đi a ngài cứ mở mắt mà đi ư ” Nhìn đến nỗi ta thực sự có chút cảm động, vừa định thở dài, phía sau lưng bị đẩy một cái, lảo đảo lảo đảo, đầu đã hướng ngay xuống dưới rồi. XXX lão khoa trưởng, một hồi hai hồi chơi xấu ta!
Trước lạ sau quen, lần này hạ tiếp đất so với lần trước ổn thỏa hơn. Ta hít nhẹ một hơi xác định đã thành công, trước tiên án binh bất động, nghe một chút toàn là khóc vương gia ta. Một đống tiếng nghẹn ngào mất ráo. Trong phòng rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng sịt mũi, nghẹn ngào, hình như là Tiểu Thuận: “ Cấp trên ban chỉ thị rồi sao? Vương gia cuối cùng là thiêu hay chôn?”
Âm thanh khác vang lên chính là Tiểu Toàn: “……Việc này không cần náo, ý tứ của các vương gia là chôn, bên này một bảo không được động, hai nói phải thiêu. Cứ chờ chỉ thị trong cung, quan tài y phục đều sẵn có…………” Âm cuối kéo dài một nửa, cắt. Lão tử nín thở ngưng thần, chỉ nghe bước chân nhẹ nhàng đi vào, không biết là đến cho lão tử mặc áo liệm hay là nhấc ta vào linh đường.
Tiểu Thuận hô một tiếng: “Công tử”.
Không nhanh không chậm, không cao không thấp, nhàn nhạt truyền vào tai: “Ra ngoài trước đi”. Ta trong đầu vừa vù vù mấy tiếng, huyết dịch dâng trào. Câu chữ trầm thấp theo thẳng vào tai: “Trước tiên ra cửa phòng dặn dò, trừ trong cung ra, đều ngăn lại bên ngoài”. Ta xương thịt cả người đều hóa thành một vũng xuân thủy.
Ta phạch một tiếng vén chăn lên, nhổm bắn dậy: “Kỳ Tuyên! Diễn Chi!”
Khuôn mặt trước hết là kinh hãi rồi từ từ giãn ra như sóng nước êm đềm, như trăng trên Đông Sơn, như bốc lên phân nửa hơi nóng. Hai mắt cũng cong lên, chớp mắt trong gang tấc, ta từ một vũng xuân thủy biến thành một vũng nước đường. Lệ nóng doanh tròng.
(1) Chè trà dầu Tứ Xuyên:
Chè trà dầu Quế Lâm:
(2) Trứng luộc nước trà:
(3) Nước chè xuân: một loại chè xanh, hái trước tiết Cốc vũ
(4) Xuân Thu Đại Mộng là nói ý nghĩ không thiết thực, vì thời Xuân Thu chiến quốc, rất nhiều quân chủ vì xưng vương xưng bá mà trở nên cực kì hiếu chiến, bọn họ cố gắng nhiều năm mà cũng không đoạt được, dường như đó chỉ là một giấc mộng dài, cho nên có câu Xuân Thu Đại Mộng.
(5) Trong 《Chẩm trung kí》của Thẩm Ký Tế thời Đường nói, Lư sinh dừng chân tại khách *** Hàm Đan, Lư sinh sau khi chìm vào giấc ngủ mơ thấy một giấc mộng đẹp là được hưởng thụ một đời vinh hoa phú quý. Khi tỉnh lại cơm gạo kê vẫn chưa chín, vì thế mà tỉnh ngộ ra. Người đời sau nói “Hoàng Lương mộng” hay là “Hàm Đan mộng” đều xuất phát từ đây. Ý đen là nấu nồi cơm gạo kê, mơ được một giấc mộng đẹp. Nghĩa bóng là vinh hoa phú quý chỉ là giấc mơ, đừng nên quá truy cầu, nên vừa lòng với những gì mình đang có.