Hựu Nhất Xuân

Chương 69 :

Ngày đăng: 22:18 21/04/20


Sáng sớm, ta ngồi trên chái nhà, đưa tay lên miệng liếm liếm, rồi bôi bôi lên mặt, đứa cháu của Trung thúc đứng trên đất, ôm bình sữa chỉ chỉ ta hô lớn: “Gia gia Gia gia Con mèo rửa mặt kìa, trời hôm nay chắc muốn nổi bão quá!”



Khoa trưởng nhập vào con tắc kè, nằm nhoài bên tai ta nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi yên tâm, ngày hôm nay ta sẽ luôn ẩn thân bên cạnh ngươi. Xảy ra chuyện gì còn có ta. Hiện tại cảm giác thế nào”.



Ta gãi gãi lỗ tai: “Cũng không tệ lắm, cách mặt đất gần rồi, đến tận nơi xem sao”. Bốn cái chân dễ dàng thăng bằng đứng lên, lão tử một hơi hít sâu, nhún người hướng phía mặt đất nhảy xuống, tiếp đất an toàn. Làm mèo, chính là đơn giản như vậy. Ta cong lưng, giũ lắc lông mao. Tiếc là vẫn không giũ hết được một đống bọ chét trên người.



Con mèo bị lão tử nhập hồn thật ra ta đã biết nó từ lâu, nó là sủng vật duy nhất của Thái vương phủ, là gia sủng của lão Hứa bên phòng gác cổng. Suốt ngày du đãng trên mấy cái nóc Thái vương phủ mà tắm nắng. Tướng mạo con mèo này cũng coi như xốc vác, mấy cọng râu mép dài khiến ta khá yêu thích. Vì đã hai tuổi, nên không sợ người. Phỏng chừng do quá béo tốt, ban ngày chỉ thấy nó nằm ngủ.



Hơn nữa, con mèo này là một con mèo vằn chính cống, thế mà lão Hứa cứ khăng khăng gọi nó là Hổ Bì, chuyện này vẫn khiến lão tử nghi hoặc khó hiểu.



Da hổ, tuy nó là mèo vằn nhưng lão Hứa cứ thích gọi vậy, chắc nghe cho oai.



Đáp xuống đất vừa đi được hai bước, đằng sau liền nghe tiếng lão Hứa hô hoán: “Hổ Bì Tới đây ăn cơm nào ” Ta có chuyện thực tế cần làm hơn là đi ăn, không thèm để ý quay ngoắt đầu lại, ba lủi hai chuồn nhắm vào nội viện mà chạy.



Trong tiểu sảnh đang chuẩn bị bữa sáng, người người bày bàn ghế sắp bát đũa đi tới đi lui. Ta ngồi xổm dưới mái hiên. Còn phải nói, thế giới trong mắt ta một khắc này, trở nên lớn hơn rất nhiều. Khoa trưởng nói bên tai ta: “Tiểu huynh đệ, cảm giác mới mẻ đúng không”. Ta muốn nói mới mẻ, bỗng ngoác miệng kêu  “meo” một tiếng, chính mình sợ hết cả hồn. Mở miệng nói hai tiếng nữa, mịa nó vẫn là tiếng “meo meo” to tướng. Thích ứng, cần phải chờ thích ứng đã.



Tiểu Đắc trong tiểu sảnh nghe thấy tiếng kêu trên hanh lang bèn ló cái đầu tròn tròn ra, ô hay một tiếng. Ta liếm liếm ria mép, không quan tâm tới hắn. Đằng xa, người bên kia hành lang là Kỳ Tuyên đang bước tới. Lão tử mặc kệ đám bọ chét đang tha hồ hút máu trên cổ, vươn người nhảy lên hành lang uốn khúc, ngông nghênh ngồi trên lan can.



Ngửa đầu nhìn người, cảm giác quả nhiên khác biệt. Kỳ Tuyên của ta mặt mày mũi miệng từng thứ như được phóng to ra, càng to đến mức thích mắt vui tai. Ta yêu nhất bộ dạng lười nhác của hắn nửa tỉnh nửa mê, chỉ riêng ánh mắt cũng khiến người khác không nhịn được sẽ đem hắn về ghim lại trong ổ chăn.



Khoa trưởng bên tai ta thấp giọng nói: “Tiểu huynh đệ, diễn đi, nhớ chậm một chút”. Ta giơ chân lên trước mặt, ở khóe miệng sượt qua một cái. Thời khắc Kỳ Tuyên đứng đây, từ tầm mắt lão tử cứ thế mà đi qua luôn, nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái, trực tiếp đi vào tiểu sảnh. Tiểu Đắc trợn mắt nói: “Ê ê ê, mày mau biến đi!” Lão tử phẫn nộ nhảy xuống hành lang, nghe thấy Tiểu Toàn nhỏ giọng nói với Kỳ Tuyên trong tiểu sảnh: “Công tử, vương gia còn ngủ, ăn cơm trước thôi”. Ta vểnh tai lên nghe, giọng nói của Kỳ Tuyên lọt vào: “Cũng được”. Chỉ có hai chữ.



Ta nhịn không được nhếch nhếch ria mép, mơ hồ lại nghe thấy tiếng bước chân. Là Diễn Chi. Chưa kịp phóng lên lan can, thân ảnh đã lướt qua chỗ của lão tử mất tiêu, cũng vào tiểu sảnh. Tiểu Toàn hô gọi Tô công tử, ta nghe thấy Diễn Chi đáp một tiếng. Tiểu Toàn nói: “Tô công tử, vương gia còn ngủ, ngài cứ ăn trước đi”. Ta lại vểnh tai lên ngóng, Diễn Chi nhàn nhạt đáp: “Được thôi”. Cũng chỉ có hai chữ.



Một buổi sáng, ngoài hai chữ đó ra không nghe hơn được cái gì.



Chờ trong tiểu sảnh cơm nước xong xuôi, Tô công tử về thư phòng ngồi một chút, Bùi công tử vào vườn đi dạo. Ta bám theo sau lưng Kỳ Tuyên từ nội viện ra ngoài vườn, rồi theo vào ngôi đình bên hồ Vọng Tinh xa xa, lông mao trên người run lẩy bẩy chầm chậm bước vào đình, nhảy lên ghế đá bên cạnh Kỳ Tuyên ngồi xổm xuống, kêu một tiếng meo bắt chuyện, để xem hắn có nhận ra ta hay không.



Ta phát một tiếng này, so với tiếng mèo thông thường thì thâm ý mười phần. Kỳ Tuyên sóng mắt đung đưa lưu chuyển, tức khắc nhìn về phía ta, chớp chớp mắt nhìn một giây, quay đầu, đứng dậy, ra khỏi đình.



Khoa trưởng sâu xa nói: “Tiểu huynh đệ, xem ra vị này không nhận ra ngươi”.



Ta lại mò vào thư phòng, Tô công tử công vụ bề bộn, ta bị người trong phủ đi tới đi lui xin chỉ thị vấp phải ba lần, thức thời tạm từ bỏ. Lại vòng ra sau vườn.



Nhảy lên chái nhà, lại nhảy thêm cái nữa tiếp đất, thuận lợi! Cũng không cần giấu giấu diếm diếm, trực tiếp nghênh ngang lên trước. Hạ nhân trong phủ tướng quân so với vương phủ đông hơn nhiều, thấy lão tử cũng chỉ nói: “Con mèo bên Thái vương phủ sát vách qua đây rồi, dặn nhà bếp trông coi thức ăn cẩn thận chút”.



Ta khinh xa thục lộ đi tới trước cửa phòng ngủ Phù Khanh Thư, nhảy lên cửa sổ nghe ngóng, không có động tĩnh. Khoa trưởng bên tai ta nói: “Ta rất có văn hóa vào nhìn thử rồi, không có ai hết”.
Tiểu Toàn sáp lại gần sợ hãi nói: “Bùi công tử, có cần tiểu nhân đi gọi Hồ đại phu đến đây không. Hay ta lập tức đi mời pháp sư?” Ôm lão tử khinh miêu đạm tả chỉ chỉ phía trước: “Ngươi hỏi Tô công tử ấy”. Tiểu Toàn X ngốc trơ mắt nhìn Bùi Kỳ Tuyên ôm lão tử xoay người ra ngoài, cẩn thận dè dặt hỏi: “Công tử, con mèo lão Hứa dơ bẩn nhếch nhác, sợ làm bẩn xiêm y công tử, công tử có chuyện gì cứ dặn dò chúng tiểu nhân làm”.



Bùi Kỳ Tuyên túm gáy nhấc đầu lão tử lên, đôi mắt dài hẹp chớp chớp soi xét, thổi nhẹ vào lỗ mũi lão tử: “Không cần, con mèo này xem ra rất thú vị, ta sẽ tự thân đưa cho lão Hứa”.



Ta động động, dùng chân trước cào cào vạt áo Kỳ Tuyên, mịa nó, mong là đùa chứ đừng là thật.



Cơ mà là thật chứ không phải đùa.



Đằng trước, phòng gác cổng. Lão Hứa dưới ánh tà dương lệ nóng doanh tròng.



“Đa tạ công tử, đa tạ công tử Hổ Bì ngoan ngoan Hổ Bì của ta ” Nước mắt nước mũi cho đến chòm râu từng cái từng cái phóng đại ra: “Hổ Bì Cục cưng ngoan của ta Cả ngày hôm nay mi lang thang nơi nào, cơm cũng không ăn, ta nhớ mi muốn chết ”



Lão tử kiếp này…………Cơn ác mộng không muốn nghĩ đến nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi



Ta một mặt giãy dụa một mặt cào xiêm y lão Hứa một mặt khóc thét.



Bùi Kỳ Tuyên…………………



Đêm khuya khoắt, không bóng người, hết thảy đều trở lại nề nếp thường ngày rồi.



XXXXXX lão khoa trưởng, thừa lúc lão tử hoán hồn trở lại mà lủi đâu mất. Được lắm, ta ngẩng đầu giữa trời đêm cười lạnh, theo trình tự còn chưa tới phiên lão.



Ta hung hăng sửa lại xiêm y, hung hăng đi giày, hung hăng mà chùi khóe miệng, tối nay, lão tử sẽ vận hết công phu ra mà dùng, ngươi nhất thiết phải hiểu ra ha ha đêm vẫn còn một nửa, dài chán!



Ta tàn bạo mở cửa phòng, bước nhanh chân, bỗng vấp một cái, suýt nữa té đập đầu.



Mẹ nhà nó, đứa nào không có mắt mà kéo lão tử thế.



Ta hung tợn bước ra một bước, chân đạp phải cái gì đó, mơ hồ phảng phất chỉ là nước, đổ vào ướt hết giày ta. Ta đá văng bát nước, lại bước lên, hả? Sao trên đất trải ra nhiều giấy như vậy?



Hành lang uốn khúc từ trên xuống dưới bỗng nhiên đèn đuốc sáng rực, chiêng trống vang trời. Xông pha dẫn đầu còn gõ mõ hô lớn, chính là Tiểu Thuận.



“Pháp sư —– Không tốt rồi ——- Con mèo *** đó nhập hồn vào xác vương gia, ngài cố gắng bày Cửu Cung Trận thượng thiên nhập địa trừ yêu hàng ma —– Mau mau đem bắt nó lại!!!! ———–“



Đêm hôm này còn dài hơn nữa………………………….