Hựu Nhất Xuân
Chương 70 :
Ngày đăng: 22:18 21/04/20
Anh Tuyên được ưu ái ghê, được cả hai cái phiên ngoại luôn!:3
Mấy ngày gần đây trong lòng lão tử có một chuyện buồn phiền, khiến ta ăn không ngon ngủ không yên tâm thần bất ổn. Kỳ thực đó là chuyện vui, thế nhưng lại khiến Mã vương gia ta đau đầu.
Hai ba ngày trước Nhân vương đến Thái vương phủ ta dạo chơi, mang theo một con gà mới về tay hắn khoe khoang trước mặt ta, nói cái gì mà gà chọi hiếm thấy trong thiên hạ, đầu trơ trụi, cổ dài cực kì dài, ánh mắt hung hãn. Nhân vương cưng nựng vuốt lông nó mà hỏi ta: “Lão Thất, ngươi xem nó lấy được lòng yêu thích của ngươi không?” Lão tử che giấu lương tâm bé nhỏ nói: “Ta thấy thích lắm”. Lấy được lòng ta rồi, nhưng nếu chế biến thành du tạc lạt tử kê (1) thì ta càng yêu thích hơn! Nhân vương rất vui vẻ, lập tức thao thao bất tuyệt, chắc đem hết nguyên một chuồng gà ra mà nói. Nhân vương trước giờ vẫn thấy chọi gà là một thú vui vận động tao nhã, có lẽ trong hoàng thất Sài gia chỉ có mình hắn nói ra những lời này, chứ những người khác mà nghe hai chữ chọi gà liền ngáp lên ngáp xuống, bởi vậy Nhân vương thường có cảm giác mình giống như một nhân sĩ cô đơn, thích đi dạo khắp nơi, trước mặt mấy huynh đệ truyền bá giáo lý chọi gà. Cũng lôi cả chuồng đủ loại gà ra mà nói, ta nghe cứ ngáp liên tục, đang muốn lảng hướng qua chuyện khác, Nhân vương lại tràn đầy phấn khởi hỏi ta, chiều nay có muốn cùng hắn đến thử hội gà hay không. Ta vội lắc đầu nguầy nguậy, cười xòa nói là gần đây huynh đệ có việc rồi. Nhân vương híp hai mắt một chốc lại mở ra, nhìn ta đầy thâm ý: “Cũng phải, ca ca biết Bùi Kỳ Tuyên tâm can của ngươi mấy ngày nữa là đến sinh nhật, chắc là muốn làm chút gì mới mẻ để lấy lòng hắn chứ gì!” Bla bla bla đủ cả,……
(1) Sát nghĩa thì là gà quét dầu ớt chiên lên á.
Sinh nhật Bùi Kỳ Tuyên, sao ta chưa từng nghe nói gì hết vậy!? Nhân vương nhìn ta ngơ ngác mờ mịt, cảm khái nói: “Ôi, ngày xưa năm nào cũng có dịp này. Ngươi a, ta là nói Thập Nhị đệ thật sự trước kia cơ, đến ngày này vô cùng phô trương, nghĩ ra rất nhiều trò ngạc nhiên hiếm lạ, có năm không biết kiếm đâu ra cả vườn hoa cỏ mọc ven dòng nước chảy róc rách, còn có năm thì trong phủ đốt pháo hoa, mà pháo hoa không tầm thường đâu, muốn có cảnh pháo hoa tráng lệ chính là bí mật đứng dưới vườn ngọc thụ lâm hoa, rồi sau đó từ trên trời kéo xuống một sợi dây bạc. Ôi, toàn bộ kinh thành lúc đó, một khoảng trời sáng rực”.
Cắt cắt cắt, ta còn tưởng trò gì hay lắm cơ! Kỹ thuật gạt người của cháu trai Sài Dung kia còn thường lắm! Tặng hoa ngắm pháo đó mới là mánh tán gái sơ cấp thôi, Mã gia gia ta tám trăm năm trước xài chán rồi, không ngờ hắn lại lấy để khoe khoang! Khẳng định là vì Kỳ Tuyên mà miễn cưỡng đốt tiền, có ý đồ muốn phô trương sao cho đẹp đẽ chút ý mà. Cơ mà năm nay đã đổi lại là lão tử………
Nhân vương bế gà yêu của hắn, đứng lên nói: “Ai nha, vậy ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ. Ngũ ca đi trước đây”. Còn giơ tay vỗ vỗ vai ta. Tiễn Nhân vương về, trở lại tiểu sảnh tiếp tục suy nghĩ. Không biết không ngờ tới, vừa suy nghĩ đã phát hiện, muốn làm trò mới mẻ lấy lòng yêu thích của Kỳ Tuyên thực sự không dễ dàng. Có vẻ như, giống như, hình như, phảng phất như……..Lão tử vẫn không biết Kỳ Tuyên cuối cùng thích cái gì nữa. Chuyện tặng quà, nhìn đơn giản, nhưng cần học thức rất lớn. Nhất định phải vì người đó vui vẻ mà thực hiện, chính là phải tặng được cái gì quan trọng cần thiết, mới có thể khiến đối phương mở cờ trong bụng tươi cười rạng rỡ. Ta luôn tự nhận mình là người rành việc tặng quà, nhưng mấu chốt vấn đề ở chỗ…………..Bùi Kỳ Tuyên thích gì mới được chứ. Nếu như là sinh nhật Diễn Chi, dễ xử lý vô cùng. Các loại kinh Phật, đạo sĩ kinh, Lạt Ma kinh rồi tứ thư ngũ kinh gì gì đó, chọn một nơi hoang vu ít người, tặng một bộ kinh nào có niên đại xấp xỉ nghìn năm, kết hợp một hai bức thư họa (2) của Vương Hy Chi (3) hay Ngô Đạo Tử (4) gì đó nữa, thêm nghiên mực đào được từ dưới mồ mả tổ tiên lâu đời, xong rồi đem ba thứ đóng gói đem tặng, đảm bảo lừa được Diễn Chi lộ ra khuôn mặt ba bốn phần tươi cười với ta ngay. Còn nếu là sinh nhật Phù Khanh Thư, càng dễ làm hơn. Các loại võ lâm bí tịch giống như Dịch Cân Kinh (5) hay Lục Mạch Thần Kiếm (6), còn có Kiếm Phổ Cửu Âm Cửu Dương Chân Kinh nữa, không cần bản gốc, chép bản sao ra cũng được, lại thêm một hai cái tuyệt thế hảo kiếm gì đó, một hai cái nội giáp bọc tơ tằm, xong xuôi cũng gói hết lại đem tặng, nhất định lừa được Phù Khanh Thư để cho ta buổi tối muốn làm gì thì làm. Những người còn lại, từ hoàng thượng đến Tiểu Thuận, từ Tích Sở công tử đến Thần Phong công tử, mỗi người ta đều biết được phải tặng quà gì. Chỉ duy nhất Bùi Kỳ Tuyên………..Lão tử thật sự không biết hắn thích gì. Ta thừa nhận, trong lòng ta đối với Bùi Kỳ Tuyên luôn luôn có chút lo sợ, vì cho dù ở với hắn bao lâu, tâm tư của hắn ta trước sau nhìn không thấu. Nhìn trái nhìn phải, vĩnh viễn phong tình, vĩnh viễn khôn khéo, nhưng cũng vĩnh viễn nhìn không thấu. Thế nên sau đó lão tử xoắn xuýt ở chỗ này, ưu sầu vô cùng. Ta và Bùi Kỳ Tuyên thân mật đã lâu, giờ quay đầu nhìn lại, thấy bản thân đã từng để hắn trải qua tức giận, nhưng không biết có lần nào để hắn trải qua vui mừng khôn xiết hay chưa. Nếu như thời gian dài như vậy vẫn chưa có điều gì khiến cho hắn vô cùng vui sướng, lão tử làm tình lang kiểu này xem như có hơi thất bại. Lão tử chính mình đã không nhìn ra hắn thích gì như vậy, mà sinh nhật Bùi Kỳ Tuyên lại gần ngay trước mắt rồi, lão tử không thể làm gì khác hơn là đi đường tắt hỏi thăm một chút.
Có thể hiểu là người yêu:3
P.s: Được ba cái phiên ngoại, còn cái Hoán hồn ký hơi bị khó nhai! @@
(1) Du tạc lạc tử kê đây:
(2) Thư họa: Tranh chữ:
(3) (4) Vương Hi Chi là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Ông được nhìn nhận không chỉ là danh nhân thời Đông Tấn mà trong cả lịch sử Trung Quốc. Còn Ngô Đạo Tử là họa sĩ lớn của Trung Quốc thời nhà Đường, người Dương Cù thuộc huyện Vũ, Hà Nam, Trung Quốc.
(5) Dịch Cân Kinh: điển hình một trang thôi:
(6) Lục Mạch Thần Kiếm:
(7) Huân hương: cái này nhiều loại lắm: