Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 510 : Thái hậu [1]

Ngày đăng: 23:41 19/04/20


Edit: Ring.



Mà ăn không được, tất nhiên là phải có ý kiến.



Mấy ngày nay, ở hộ vệ doanh, sở Ngũ thành binh mã, cả các nha môn trong kinh đô, mỗi ngày đều có một đống bái thiếp cùng cáo trạng của hoàng thân quốc thích, quan to hiển quý. Hỏi bọn họ rốt cuộc đã làm cái gì mà lại khiến Phỉ Thúy thành, đường đường kinh đô Đông Vân quốc lại tiêu điều như vậy. Ngay cả muối và gạo, những vật phẩm cơ bản nhất cũng mua không được?



Mà đám đại lão gia ở nha môn cũng đầu đầy mồ hôi, hô to oan uổng. Mấy lệnh đó đều do ba vị thượng thư đại nhân cùng nhau phát xuống, bọn họ cũng chỉ nghe lệnh làm theo mà thôi, nào biết chuyện gì đâu a!



Chỉ nghe nói là phu nhân Bùi gia bị bắt cóc, mấy hôm nay Bùi lão gia đau ốm liệt giường, cho nên mới đóng cửa nghỉ bán.



Nhưng chính họ cũng biết lí do đó gượng ép đến cỡ nào. Dù sao nhà thương nhân chủ yếu mua bán, đương gia chủ mẫu mất tích, chẳng lẽ cũng không cần kiếm tiền sống nữa hay sao? Hơn nữa lí do như vậy, tự lừa gạt mình còn không xong, sao có thể thuyết phục đám quan lớn quý nhân cùng hầu môn hiển quý kia?



Càng miễn bàn đến dân chúng, họ không thèm quản lí do là gì, yêu cầu của họ rất đơn giản, chính là có cơm ăn, có áo mặc, còn có thể an cư lạc nghiệp như trước đây là đã thỏa mãn rồi.



Bây giờ trên đường chỗ nào cũng tiêu điều, ngay cả mèo hoang chó hoang cũng không có. Mà bình thường cửa thành vừa mở đã có không ít thương nhân vào Nam ra Bắc, vân du bốn phương tiến vào Phỉ Thúy thành mua bán, bây giờ cũng không nhìn thấy một ai.



Thật sự là quỷ dị đến mức muốn người ta không lo lắng cũng không được.



Các quan nhỏ ở nha môn trong thành cũng hoảng a, chỉ là không biết nên kể với ai mà thôi.



~



Mà tại Phật Tâm Các trong Hoàng cung đại nội, lão Thái Hậu ăn chay niệm phật đã năm năm, hôm nay rốt cuộc cũng phát hỏa.



“Khốn kiếp! Đây là hương gì? Chẳng lẽ ngươi không biết trước giờ Thái Hậu cúng Bồ Tát vẫn luôn dùng ‘Đông Hải nhất phẩm Ngọc Đàn hương’ sao? Hả?”
Vẻ mặt Thái Hậu không cho là đúng, khí độ ung dung hoàng gia hoàn toàn xuất ra, không hề để tài sản của một thương nhân vào mắt. Nàng ở hậu cung nhiều năm, tuy cũng từng nghe người ta nói Bùi gia có tiền đến mức nào, nhưng mà trong suy nghĩ của nàng, thương nhân suy cho cùng cũng là dân đen thôi. Nếu đã là dân đen, vậy thì tầm mắt cũng không mấy rộng rãi. Tiền có được nhờ buôn bán, lợi dụng thì có bao nhiêu chứ? Bọn họ đường đường là hoàng gia, một kẻ thương nhân há có thể so sánh cho được?



“Thái Hậu nói rất đúng! Nô tài cũng nghĩ vậy, cho nên mới không để chuyện này trong lòng, cũng không nói cho Thái Hậu ngài nghe. Nhưng một tháng gần đây, tình huống có chút không đúng.”



“Hửm?”



Đôi mày tú nhã của Thái Hậu nhất thời nhướn cao, một cỗ uy nghiêm liền phát ra.



“Ba vị thương thư đại nhân đã một tháng rồi không có lâm triều. Còn nữa, mấy ngày trước, bọn họ còn điều động hộ vệ quân của kinh đô điều tra khắp các nhà dân trong Phỉ Thúy thành, không biết là muốn tìm cái gì. Lại thêm sản nghiệp Bùi gia từ sông Yên Ba về phía nam đều bị người thần bí nào đó chiếm đoạt. Bây giờ dân chúng đều đang đồn đãi, nói, nói…”



“Nói cái gì?”



“Nô tài không dám nói!”



“Ai gia cho ngươi vô tội. Nói!”



“Dạ, dân chúng đều đang đồn rằng quốc khố của Hoàng Thượng hết tiền, cho nên mới cố ý phái ba vị thượng thư lấy cớ cáo bệnh mà lén đi cướp đoạt tài sản Bùi gia. Đám hộ vệ quân kia ngoài mặt nói bắt tội phạm, thật ra là muốn chiếm Bùi gia. Bây giờ lời đồn đã vô cùng khó nghe, sau đó rất nhiều nhà thương nhân sợ mình sẽ nối gót Bùi gia, trở thành mục tiêu kế tiếp của triều đình nên cũng không dám mở cửa buôn bán nữa.



Nay dân chúng trong Phỉ Thúy thành đã không còn gọi Phỉ Thúy thành nữa mà đều lén kêu là ‘Tử khí thành’ rồi!”



Quý công công vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Thái Hậu, vừa nhẹ giọng nói câu cuối cùng ra.



Quả nhiên…