Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Chương 511 : Thái hậu [2]
Ngày đăng: 23:41 19/04/20
Edit: Ring.
“Nay dân chúng trong Phỉ Thúy thành đã không còn gọi Phỉ Thúy thành nữa mà đều lén kêu là ‘Tử khí thành’ rồi!”
Quý công công vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Thái Hậu, vừa nhẹ giọng nói câu cuối cùng ra.
Quả nhiên…
Thái Hậu nghe vậy, nhất thời giận tím mặt: “Làm càn!”
“Dạ, dạ, nô tài đáng chết! Nô tài lắm miệng! Đều là lỗi của nô tài!” Quý công công nói xong cũng lập tức quỳ xuống.
“Tiểu Quý Tử, ngươi đứng lên, ai gia không phải nói ngươi! Chính là đám ngu dân lớn mật này, dám gọi Phỉ Thúy thành, quốc đô bổn quốc là Tử Khí Thành, đúng là quá to gan lớn mật mà!”
“Dạ, dạ, Thái Hậu nói rất đúng! Chỉ là chuyện này thật sự cũng không thể trách dân chúng được a! Sợ là Thái Hậu không biết, ngài tâm Bồ Tát, mỗi ngày ăn chay niệm phật cầu phúc vì Hoàng Thượng, vì xã tắc, khẩn cầu Bồ Tát phù hộ quốc gia hưng thịnh, nhưng nào ngờ một con chuột lại có thể gây nên hỗn loạn a!
Mấy năm nay trong triều bình yên, người có lòng riêng, chuyện mua danh bán tiếng, ăn hối lộ phi pháp gì cũng có, mà Hoàng Thượng nhân từ, nhất thời không tra rõ nên bị tiểu nhân che mắt thôi.
Sợ là ngài không biết, bây giờ trên đường ở Phỉ Thúy thành đều tiêu điều đến mức không ai nguyện ý bước ra ngoài. Tất cả các cửa hàng trên đường đều đóng cửa, đừng nói là sinh hoạt náo nhiệt, dân chúng bây giờ dù có muốn mua dầu muối tương dấm cũng không biết phải đi đâu.
Cứ như vậy, dân chúng có thể không oán than đầy trời, đồn đãi bốn phía sao?”
“Cái gì? Các cửa hàng đều đóng cửa? Trên đường một bóng người cũng không có, điều này sao có thể?”
“Thái Hậu, là thật!” Hai tiểu thái giám vẫn còn quỳ trên đất lúc này rốt cuộc tìm thấy cơ hội lấy lòng Thái Hậu, lập tức gật đầu lia lịa.
“Thái Hậu, sáng sớm hôm qua nô tài còn phụng mệnh xuất cung theo thường lệ. Trên ngã tư đường bình thường náo nhiệt, đông đúc, người qua lại như nước chảy, chỗ nào cũng có tiếng rao hàng, bất quá bây giờ không còn nữa. Tất cả các khách sạn, tửu lâu, cửa hàng trên đường đều đóng chặt cửa, các thương nhân bình thường đông đúc giờ cũng không thấy một ai.
Lúc này thì không chỉ chúng thần kinh ngạc mà biểu tình Hoàng Thượng cũng cứng ngắc.
Đương kim thiên tử tuy bảo thủ, chuyên quyền độc đoán nhưng rất có hiếu với mẹ. Đối với vị mẫu thân ruột thịt này, hắn vẫn rất kính trọng. Nay Thái Hậu không lễ Phật ở Phật Tâm Các mà đột nhiên chạy đến đây, chắc chắn không chỉ đơn giản là đến thăm con. Lẽ nào chuyện Bùi gia đã kinh động đến Thái Hậu?
Trong mắt quần thần thấy được hy vọng, còn trong mắt Hoàng Thượng lại là bối rối.
Thật ra trước khi bước vào, Thái Hậu đã đứng trước cửa Sùng Văn Điện nghe một lúc lâu, cũng hiểu biết mấy phần với tình hình hiện tại. Xem ra những gì Tiểu Quý Tử nói không khoa trương chút nào, tình huống này còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều.
Bây giờ Thái Hậu đứng trước mặt Hoàng đế, nhìn ánh mắt có vẻ trốn tránh của con mình, hiểu con ai bằng mẹ, trong lòng Thái Hậu lập tức trầm xuống.
Sau khi chúng thần hành lễ, Thái Hậu liền phất phất tay: “Các vị khanh gia cáo lui trước đi, ai gia có chuyện muốn nói với Hoàng Thượng.”
“Dạ Thái Hậu, chúng thần cáo lui.”
Khi tất cả thần tử đã lui rồi, Hoàng Thượng mới bước lên đỡ lấy mẫu thân mình: “Mẫu hậu, sao người lại đến đây?”
“Sao ta có thể không đến cho được? Con nói cho mẫu hậu nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẫu hậu, cái gì mà xảy ra chuyện chứ? Nhi thần không hiểu gì cả.” Đông Vân đế còn cố giả ngây.
“Hoàng nhi còn muốn giấu mẫu hậu nữa sao? Con là do mẫu hậu sinh, tính tình con mẫu hậu lại không biết chắc? Bùi gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con không nói, là muốn mẫu hậu phải quỳ xuống phải không?”
“Mẫu hậu, vạn vạn không thể! Nhi thần nói là được.”
Đông Vân đế liền nói một mạch tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, bao gồm lí do vì sao lúc trước dòm ngó Bùi gia, đến quá trình thực hiện cụ thể và kết quả hiện tại. Thái Hậu nghe xong, đôi mày cũng chau chặt thật lâu không buông lỏng. Sau một lúc, bà mới cúi đầu hít một hơi: “Hoàng nhi a, con sao có thể hồ đồ như vậy. Bùi gia này…”