Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 546 :

Ngày đăng: 23:42 19/04/20


Edit: Ring.



Tinh của hắn lòng dạ trong sáng mỗi ngày thấy nữ nhân mình yêu như vậy, nó đã phải đau khổ đến mức nào?



Bùi Thương chỉ xem một nửa đã nhịn không được mà nước mắt rơi như mưa.



Hắn mơ hồ biết Tinh nhẫn nại như vậy, đến một lúc nào đó sẽ chịu không nổi nữa. Hắn không đành lòng đọc tiếp, bởi vì… phong thư này đã dự đoán kết quả cuối cùng của Tinh.



Mấy trang sau bức thư xuất hiện một người khác tên là ‘Hướng Nhật’. Tinh nói Mộ Yên lừa nó, Mộ Yên chưa từng nói trước khi đến Bùi gia, nàng đã có một vị hôn phu. Mà ‘Hướng Nhật’ mới là vị hôn phu thật sự của Mộ Yên. Thì ra hai người họ đã đính hôn với nhau từ bé rồi.



Nó nói võ công của người tên Hướng Nhật kia cao hơn nó nhiều. Nó nói Hướng Nhật đó còn có thể khiến Mộ Yên hài lòng hơn nó. Nó nói trong lòng nó rất khó chịu, nó cảm thấy càng ngày càng không được Mộ Yên để ý.



Lúc Bùi Thương hắn đọc đến đây, gần như đã không nhịn được mà nắm chặt tay.



Giang Mộ Yên, ngươi sao có thể như vậy? Sao ngươi có tư cách khiến Tinh của ta đau khổ như thế?



Từ những trang thư cuối cùng, hắn thấy được Tinh càng lúc càng tuyệt vọng, cũng càng lúc càng phẫn hận.



Nó nói từ khi hay tin Bùi Dạ Tập cưới tiểu thiếp thứ chín, nó chỉ biết là Mộ Yên sắp bắt đầu sự phản kích mà nàng đã chuẩn bị. Trong ba năm, nàng đã thu thập được rất nhiều thứ hữu dụng, cũng hối lộ và mua chuộc không ít chưởng quỹ của Bùi gia, hoặc uy hiếp hoặc lợi dụng họ làm việc cho nàng. Mà những việc đó hơn phân nửa đều là nó làm cho nàng. Thậm chí rất nhiều người không muốn phản bội Bùi Vũ Khâm đã bị giết chết.



Vốn nó tưởng cứ nghe lời thì sau này sẽ có được lòng nàng. Nhưng bây giờ nó hoàn toàn không biết rốt cuộc Mộ Yên có từng thật sự yêu nó bao giờ chưa hay chỉ toàn lợi dụng. Hơn nữa bây giờ có thêm một tên Hướng Nhật, Tinh nói nó nghĩ nó càng không phải thứ gì của nàng.



Những chuyện nó không muốn làm, Hướng Nhật không chút do dự liền đáp ứng làm cho nàng. Hắn thay nàng gây xích mích thế hệ con cháu đời này của Bùi gia, thay nàng cổ xúy Bùi Huyền phòng ba đi tranh đoạt gia nghiệp.



Mà những điều đó đều là những điều Tinh của hắn không muốn làm.



Tinh nói thật ra nó đã sai ngay từ đầu rồi. Nó cho rằng theo đuổi và thỏa mãn tất cả nhu cầu của nàng là có thể chiếm được lòng nàng. Nhưng không ngờ dã tâm và lòng tham sẽ khiến một người triệt để mất đi tình cảm.
Tinh nói thật ra nó đã sai ngay từ đầu rồi. Nó cho rằng theo đuổi và thỏa mãn tất cả nhu cầu của nàng là có thể chiếm được lòng nàng. Nhưng không ngờ dã tâm và lòng tham sẽ khiến một người triệt để mất đi tình cảm.



Nó nói nữ nhân nó yêu đã không còn trái tim nữa rồi.



Nó nói nó tuyệt vọng.



Nó nói ngày mai Mộ Yên sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, hóa bị động thành chủ động mà đi ép Bùi Vũ Khâm cho nàng thứ nàng muốn.



Mà nó sẽ mất đi nàng.



Tinh nói nó không thể chịu nổi khi tình yêu cuồng dại cuối cùng lại đổi lấy kết quả như vậy.



Tinh nói nếu lòng tham lam vinh hoa phú quý đã giết trái tim người nó yêu thì nó sẽ mang nàng rời khỏi nơi khiến lòng nàng càng lúc càng trở nên xấu xí này. Cho dù phải đến hoàng tuyền thì ít nhất nó cũng có thể thấy được một Mộ Yên đơn thuần như trước kia.



Nó nói nó đã không thể đợi đến khi trời sáng nữa rồi. Nó nói nó đã tìm được một loại hương đốt khiến người ta rơi vào trạng thái mê man không đau khổ. Như vậy đến khi hít thở không thông, nàng cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.



Câu cuối cùng trong bức thư, nó nói…



Ca ca, đệ rất nhớ Thanh Hồ ở quê hương chúng ta!



Câu nói cuối cùng đó khiến hắn không thể ôm hy vọng là Tinh vẫn còn sống nữa. Bởi vì tại quê hương bọn họ, chỉ có người chết mới có thể được táng dưới nước Thanh Hồ. Tinh của hắn…



~



Sau khi đọc xong phong thư mà mấy lần toan bỏ qua, ý niệm đầu tiên trong đầu Bùi Thương chính là muốn giết Giang Mộ Yên.




Dựa vào cái gì Tinh đã chết mà nàng còn sống tốt?



Chỉ là trước đó, hắn còn muốn đi tìm một người khác. Giết kẻ đó xong rồi mới về giết Giang Mộ Yên. Người đó chính là Hướng Nhật.



Tuy tức giận vì nữ nhân như Giang Mộ Yên không hề xứng để được Tinh kính dâng tất cả nhưng Hướng Nhật lại càng tội không thể tha. Nếu không có sự xuất hiện của y, Tinh của hắn cũng đã không cảm thấy tuyệt vọng sớm như vậy.



Nếu không có Hướng Nhật trợ giúp, Giang Mộ Yên cũng sẽ không quyết định bộc lộ dã tâm và lòng tham của mình sớm như thế, cũng sẽ không làm hại Tinh của hắn phải bước lên con đường quyết tuyệt.



Hôm nay Tinh đã rơi vào tình trạng thi thể ở đâu cũng không biết. Chẳng lẽ không ai nên chôn cùng nó hay sao?



Về phần Giang Mộ Yên, không phải đã hại Tinh đau khổ mấy năm ư? Hắn sẽ không để nàng chết dễ dàng như vậy. Hắn muốn nàng chết cuối cùng, trước đó còn phải chứng kiến những người mình yêu thương lần lượt đau đớn chết ngay trước mắt nàng. Để nàng cũng cảm nhận một chút tâm tình của hắn lúc này.



Đây là kế hoạch của hắn. Cho nên để có thể tiến hành một cách thuận lợi, hắn cố đè nén xúc động muốn giết Giang Mộ Yên ngay lập tức mà rời khỏi Bùi gia, bắt đầu con đường tìm kiếm Hướng Nhật khắp chân trời góc bể.



Đúng hai năm ba tháng bảy ngày sau, cuối cùng hắn cũng tìm được Hướng Nhật đang mai danh ẩn tích, sống cuộc sống cực khổ.



Từng là một trong những đệ tử đắc ý nhất của Phi Hoa Tu La nhưng chỉ sau hai năm ngắn ngủi, y phảng phất như đã mất hết ánh sáng của cả cuộc đợi.



Hướng Nhật khi thấy hắn xuất hiện thì chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó lại nở nụ cười: “Không ngờ trước khi chết còn có thể thấy chủ nợ!”



“Hướng Nhật, ngươi cũng biết ngươi nợ ta sao?”



“Đứa nhỏ kia hẳn là đệ đệ của ngươi đi?”



Hắn không trả lời nhưng bàn tay đang nắm chuôi kiếm lại siết chặt hơn mấy phần.



“Mộ Yên nàng trước đây không phải một nữ nhân tốt, nhưng ta lại thích nàng như vậy. Nàng lòng tham không đáy lại thanh ngạo, là một nữ tử tràn đầy mâu thuẫn lại rất có sức quyến rũ. Nếu ngươi không phải cùng một loại người như nàng thì sẽ không yêu thích.



Đệ đệ ngươi chính là một đứa trẻ suy nghĩ ngây thơ. Cho dù là kẻ giết người thì trong mắt hắn cũng là người tốt. Hắn không thích hợp với Mộ Yên!”



Hướng Nhật chậm rãi mở miệng. Trong giọng nói không có chút xấu hổ hay áy náy mà chỉ bình bình thản thản.