Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Chương 547 :
Ngày đăng: 23:42 19/04/20
Edit: Ring.
Thế nhưng đó cũng không thể là cái cớ để y thoát thân.
“Vì nó là một đứa trẻ đơn thuần nên các ngươi có thể liên thủ bức tử nó sao?” Trong nháy mắt, Bùi Thương cũng cảm thấy kinh ngạc vì sự bình tĩnh của mình. Hắn cho rằng mình sẽ vung kiếm xông lên chém chết Hướng Nhật ngay khi vừa gặp y, nhưng bây giờ hắn vẫn đứng đó, đứng nhìn Hướng Nhật mà không hề ra tay.
“Không phải chúng ta bức tử hắn, mà là khát vọng của hắn đối với thế giới này quá mức hoàn mỹ cho nên đã tự bức tử chính mình! Trong lòng ngươi biết rõ nhưng vẫn muốn đổ tội danh đó lên đầu người khác sao?”
“Hướng Nhật, ngươi thật vô sỉ! Ngươi cho rằng hôm nay nói ra những lời đó thì ta sẽ buông tha sao? Ngươi có biết ta tìm ngươi bao lâu rồi không?”
“Ta có vô sỉ hay không không cần ngươi nói. Cái chết của đệ đệ ngươi, nếu ta và Giang Mộ Yên có trách nhiệm thì chẳng lẽ người làm ca ca như ngươi không có trách nhiệm sao?
Ngươi dám nói khi hắn yêu Mộ Yên mà liều lĩnh đi theo nàng, ngươi chưa từng dự liệu đến kết cục như hôm nay không?
Ngươi đã đoán được nhưng vì sủng hắn, không muốn làm trái ý nguyện của hắn, lại thêm tự tin vào võ công của đệ đệ, nghĩ rằng không ai có thể làm tổn thương đến hắn. Nhưng ngươi lại quên rằng nội tâm của một người là vô cùng yếu ớt. Người lớn không tim không phổi như chúng ta còn như vậy, huống chi đệ đệ ngươi căn bản chỉ là một đứa nhỏ chưa lớn?
Là thái độ mặc kệ và sự sủng nịch của ngươi khiến hắn rơi vào kết cục chết tha hương như bây giờ. Chúng ta ép hắn là thật, nhưng người làm ca ca như ngươi dám nói mình không có trách nhiệm sao?”
Bùi Thương im lặng. Trong nháy mắt, trái tim hắn như bị đâm một nhát.
Đúng vậy! Hắn phải thừa nhận Hướng Nhật nói đúng. Đến giờ hắn vẫn không dám nhìn lại quá khứ. Nếu không phải hắn quá sủng nịch và nhẹ dạ để Tinh rời khỏi nhà, rời khỏi sự che chở của hắn thì Tinh sao có thể đau khổ đến thương tích đầy mình, cuối cùng còn bị bức đến đường cùng?
“Được!” Hắn không hề do dự, cũng nhìn ra Hướng Nhật thật sự là không muốn sống nữa.
Thế nhưng trên đời này, kẻ không muốn sống đâu chỉ một mình Hướng Nhật, chính hắn cũng vậy thôi. Có điều thù này chưa báo xong thì còn chưa chết được.
Nhưng mà giết Hướng Nhật thì cũng chỉ là giải thoát cho y thôi. Đáp án mà hai năm ba tháng lẻ bảy ngày qua hắn khổ cực truy tìm, hắn đã không thèm quan tâm nữa rồi.
Hắn chỉ biết Hướng Nhật phải chết.
“Ngươi không hỏi xem vì sao ta muốn chết sao?” Hướng Nhật thấy Bùi Thương không chút hiếu kỳ nguyên nhân muốn chết của mình, nhưng hắn cũng muốn nói. Có lẽ đây là ‘nhân chi tương tử, kỳ ngôn dĩ thiện*‘ mà người ta hay nói.
*R: người sắp chết thường nói lời tốt lành.
“Ngươi phải chết tất nhiên là bởi vì ta muốn giết ngươi!”
“Sai! Ta muốn chết là vì lòng ta đã chết từ lâu rồi, ngay đêm đệ đệ ngươi giết nữ nhân ta yêu nhất!”
Bùi Thương im lặng nhìn Hướng Nhật, trong mắt đều là vẻ hoài nghi.
“Ngươi không nên nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ngươi nghĩ ta nói vậy là vu oan cho đệ đệ ngươi sao? Còn nữa, ngươi biết đệ đệ ngươi ở đâu không? Ta thì biết ngươi phải đi đâu mới tìm được thi thể hắn. Ngươi muốn biết không?”
“Ở đâu?”
Trái tim nãy giờ vẫn bình thản của hắn nhất thời nhấc lên từng trận sóng lớn. Hắn lập tức bước đến túm áo Hướng Nhật hỏi: “Thi thể của Tinh ở chỗ nào?”
“Muốn biết? Vậy trước tiên hãy nghe ta nói xong cố sự đã!” Hướng Nhật cuối cùng cũng lộ ra nụ cười giảo hoạt lần đầu tiên từ khi hai người gặp mặt. Hắn giật áo lại, sau đó không hề sợ hãi mà phun ra một câu: “Thật ra người nên báo thù là ta mới phải. Đệ đệ của ngươi đã giết nữ nhân lòng ta yêu nhất!”