Huyện Lệnh Rất Bận!
Chương 20 : Nữ phi tặc
Ngày đăng: 19:25 20/04/20
"Hiền đệ ~" Sở Liên Phong xuống ngựa.
"Sở huynh, tới, ngồi." Hách Liên Minh Kính chào hỏi "Mới vừa rồi ở trong yến hội, ngu đệ thật là có lỗi với Sở huynh, bởi vì trong nha môn có chút chuyện..."
"Ai, huynh đệ chúng ta còn nói lời khách sáo làm gì, ban đầu cùng ngươi kết nghĩa chính là thích tính tình thẳng thắn của ngươi, muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó."
"Phải phải, Sở huynh đã nói như vậy, ngu đệ cũng khách sáo nữa, uống rượu.." Hách Liên Minh Kính rót một ly cho Sở Liên Phong.
" Được.." Sở Liên Phong sảng khoái uống một hớp.
"Rượu ngon lắm, thêm một ly nữa." Hách Liên Minh Kính thấy Sở Liên Phong hào sảng như vậy, cũng thả lỏng, rót tiếp cho Sở Liên Phong một ly nữa. "Đúng rồi, Sở huynh không phải ở kinh đô sao, tới huyện Thái Bình có chuyện gì à?"
Sở Liên Phong uống một ly nói "Chúng ta lần này đón một phái đoàn sứ giả, để bày tỏ lòng hữu nghị, sứ giả đã dâng hiến một món bảo vật cho Đương kim Hoàng thượng. Bất quá mấy năm gần đây Bắc quốc ta xuất hiện một tên trộm rất lợi hại là Kim Yến Tử, nghe nói mấy ngày gần đây qua lại ở chỗ này, cho nên ta phụng mệnh Hoàng thượng mang hai ngàn tướng sĩ đi tiếp ứng sứ giả."
"Tên trộm nào mà lại được triều đình coi trọng như vậy, lại còn phái tới hai ngàn người đi tiếp ứng?" Hách Liên Minh Kính nhất thời cảm thấy hứng thú.
"Tên trộm này ta chưa từng gặp qua, nghe nói là một nữ phi tặc, đặc biệt thích trộm nhà quan, làm các đại thần trong triều bàng hoàng, sau khi trộm đồ xong sẽ lưu lại một hình vẽ con yến tử, cho nên gọi là Kim Yến Tử, Kim Yến Tử vô luận ngươi cất giữ biết bao bí mật, sử dụng bao nhiêu ổ khóa, phòng vệ cao cường cỡ nào, cũng sẽ hóa giải được hết. Các đại thần sau khi bị trộm xong tuy giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể đem khổ sở nuốt ở trong bụng."
"Chỉ trộm nhà quan thôi sao, a, cái nữ phi tặc này ngược lại rất có ý tứ, quá vì sao các đại thần tuy giận mà không dám nói gì? Quan bắt kẻ gian là chuyện rất bình thường mà?"
"Cái tên Kim Yến Tử này chỉ trộm nhà quan có của, nói ra, không phải nói cho thế nhân biết tài sản trong nhà mình là bao nhiêu sao, như vậy ai thanh liêm ai tham tiền, cũng liền sáng tỏ."
"Kia Sở huynh, nếu huynh có bị trộm qua thì yên tâm đi, ta sẽ không nói cho người khác biết" Hách Liên Minh Kính chớp chớp mắt với Sở Liên Phong.
"Ha ha ha!" Sở Liên Phong cười to, lại uống một ly "Đừng nói như vậy chứ, nữ phi tặc thật đúng là chưa từng vào phủ tướng quân của ta. Chắc là xem thường nhà ta quá mộc mạc đi, có lẽ tên Kim Yến Tử này sẽ mau tới phủ của hiền đệ không chừng."
"Ta không sợ đâu, nàng muốn tới thì tới, dù sao gia cảnh ta quá nghèo lại là quan thanh liêm, không sợ nàng tới."
"Thật tốt, giỏi một câu gia cảnh quá nghèo, quan thanh liêm."
"Vì những lời này của hiền đệ, ngu huynh ta kính ngươi."
"Ách, Sở huynh, cái đó, ta..."
Thân mình cao lớn của Sở Liên Phong nhích lại gần, làm cho Hách Liên Minh Kính suýt nữa không chống đỡ được.
"Lần đầu tiên, có người vì ta sinh khí, cho nên ta rất cảm kích ngươi. Vì vậy cùng ngươi kết làm huynh đệ, từ trong đáy lòng ta luôn xem Hách Liên Minh Kính ngươi, chính là người thân của Sở Liên Phong ta. Hiền đệ, ngươi là thân nhân của ta. Là thân nhân của ta."
"Đúng đúng, ta là thân nhân của ngươi, ta đỡ ngươi trở về ngươi uống say rồi."
Hách Liên Minh Kính thở dài một cái, cật lực đỡ Sở Liên Phong say rượu đi phòng khách.
Không có ai phát hiện tại một góc hành lang có một than ảnh màu hồng xinh đẹp, đang tan nát cõi lòng mà rơi lệ.
Nguyên lai, sau khi Mộ Dung Hi Nguyệt đi xong thì phát hiện khăn tay của mình để quên ở đó liền quay lại lấy, đúng lúc nghe được Sở Liên Phong say rượu nói những lời đó.
Liều mạng che miệng mình lại, không để cho mình phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Hai năm thích, hai năm ngu ngốc yêu, cuối cùng đổi lấy sự chán ghét của người thương, còn đối với sự yêu thích của mình mà chán ghét. Điều này Mộ Dung Hi Nguyệt làm sao chịu nổi, cũng không nhịn được nữa che miệng chạy ra ngoài.
Hách Liên Minh Kính đem Sở Liên Phong đưa vào phòng khách sau đó đi ra ngoài. Xoa xoa bả vai ê ẩm vừa bị Sở Liên Phong đè. Định trở về phòng mình ngủ, đang đi thì nhìn thấy một cái bóng đen đang ngồi trên một cây đại thụ bên trong tường rào.
Hách Liên Minh Kính xoa xoa mắt mình, nhìn lần nữa, bóng đen kia vẫn ở nơi đó. Hách Liên Minh Kính ôm lòng hiếu kỳ, đi tới bên cây đại thụ.
Đứng ở dưới cây đại thụ, Hách Liên Minh Kính bị một hình ảnh hấp dẫn. Trên nhánh cây đại thụ có một nữ tử mặc y phục dạ hành bó sát người, miếng vải đen che đi dung nhan của nàng, nữ tử an tĩnh nhắm mắt lại tựa vào đại thụ, lông mi dài tinh tế tựa như bức màn rủ xuống.
Không có bất kỳ phòng bị, cũng không có phát hiện khí tức nguy hiểm, tựa như thế giới bên ngoài hết thảy cũng không liên quan tới nàng, cứ như vậy tựa vào đại thụ, như một hài nhi ngủ say.
Khoảng cách giữa hai người đủ để Hách Liên Minh Kính chạm vào nàng. Mà Hách Liên Minh Kính thật sự làm như vậy, như có ma quỷ sai khiến, đưa tay ra, muốn tự mình xem là thực hay là hư. Ngay tại lúc sắp chạm vào nữ tử, một cơn gió nhẹ thổi qua, Hách Liên
Minh Kính híp mắt một cái. Lúc mở mắt ra, trên cây không có ai, tựa như hình ảnh nữ tử kia chẳng qua là ảo giác của bản thân, cái gì cũng không thấy.....
Nữ tử mặc y phục dạ hành này là ai? Tại sao lại xuất hiện ở trong phủ của mình, chẳng lẽ đây là nữ phi tặc Kim Yến Tử mà Sở Liên Phong đã nói. Nhưng nếu là nữ phi tặc, mới vừa rồi sao không có chút phòng bị nào mà ngủ trong nha môn, quả là không đem nha môn trấn Thái Bình của ta coi ra gì đi.
Hách Liên Minh Kính cúi đầu nhìn tay phải của mình vừa nãy sắp chạm vào y phục dạ hành của nữ tử kia, như có điều suy nghĩ.