Huyện Lệnh Rất Bận!
Chương 21 : Đại tiểu thư yếu đuối
Ngày đăng: 19:25 20/04/20
Ngày hôm sau-------
Hách Liên Minh Kính ngáp liên tục từ trong phòng đi ra.
"Hiền đệ ~" Sở Liên Phong chờ đợi Hách Liên Minh Kính đã lâu trên hành lang kêu lên.
"Ách ~ Sở huynh" Hách Liên Minh Kính nhìn Sở Liên Phong đã ăn mặc chỉnh tề cách đó không xa, có chút kinh ngạc. Là ta dậy quá muộn sao? Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tính toán giờ giấc.
"Hiền đệ ~~~ "
"Sở huynh, ngươi dậy thật sớm. Hôm qua uống say như vậy mà hôm nay còn có thể dậy sớm,, không hổ là người tập võ, bội phục bội phục" Hách Liên Minh Kính lần nữa cảm thán người có võ công thật tốt.
"Ha ha." Sở Liên Phong ngượng ngùng cười một tiếng "Hôm qua ngu huynh đã để cho hiền đệ chê cười."
"Không có, Sở huynh thật sự là đại trượng phu mà."
"Hiền đệ không cần trêu chọc ngu huynh, hiền đệ, ngu huynh trong người mang hoàng mệnh, không tiện ở lại đây lâu, hôm nay phải đi, cố ý tìm hiền đệ nói câu cáo từ" Sở Liên Phong ôm quyền "Cám ơn hiền đệ hôm qua đã chiêu đãi, lâu rồi ngu huynh không có uống sảng khoái như vậy."
"Sở huynh phải đi sao?"
"Đúng vậy, ngu huynh cũng không muốn tạm biệt, chẳng qua là phải đi hoàn thành nhiệm vụ..... Ai, chờ sau này hiền đệ trở lại kinh đô, ngu huynh sẽ cùng hiền đệ uống quên trời đất luôn."
"Trở lại kinh đô? Ta không có ý định này nha, ta cảm thấy ở trấn Thái Bình rất tốt." Người ta thường nói gần vua như gần cọp, vạn nhất ngày nào đó sơ ý chọc hoàng đế xù lông lên, một tiếng liền đem ra chém, hơn nữa lúc nào cũng phải lo lắng thân phận mình bị đưa ra ánh sáng.
"Không có ý định này? Hiền đệ, không phải ngu huynh trách móc ngươi, người ta thường nói "Người hướng chỗ cao mà đi, nước theo chỗ thấp mà chảy", làm người dĩ nhiên phải chịu được khổ cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người, hiền đệ là người tài hoa, chẳng lẽ cam chịu làm một huyện lệnh cửu phẩm tép riu sao?"
Hách Liên Minh Kính cười cười không nói, không có phản bác lời Sở Liên Phong.
"Bất quá, ngu huynh tin tưởng, thời điểm hiền đệ hồi kinh sẽ không lâu nữa đâu/"Sở Liên Phong vỗ bả vai Hách Liên Minh Kính một cái "Ngu huynh ở kinh đô chờ hiền đệ."
"Sở huynh vì sao lại khẳng định như vậy?"
"Không biết, chẳng qua là ngu huynh có cảm giác như vậy."
Cảm giác? Ngươi cũng không phải là nữ nhân, chẳng lẽ có giác quan thứ sáu sao?
"Thôi, không nói nhiều nữa, ngu huynh phải đi." Sở Liên Phong ôm Hách Liên Minh Kính theo kiểu huynh đệ "Hiền đệ bảo trọng!"
"Sở huynh, ta tiễn ngươi đi "
"Được."
Sở Liên Phong thả vai Hách Liên Minh Kính ra, đi ra ngoài.
Hách Liên Minh Kính quay đầu lại nhìn cửa phòng Mộ Dung Hi Nguyệt đóng chặc, Sở Liên Phong cũng sắp đi rồi, Đại tiểu thư sao còn chưa xuất hiện?
"Tới đây là được rồi, tiễn nhau ngàn dặm thẫn thờ, cuối cùng cũng phải có giờ chia tay." Sở Liên Phong nói, thấy Hách Liên Minh Kính không tập trung, kêu hai tiếng "Hiền đệ, hiền đệ?"
Những người khác nghe có chút bất mãn, nhất là Giang Liên Nhi, rất tức giận, giọng cũng không có hữu hảo như vậy "Ngươi làm sao có thể nói công tử nhà ta như vậy, công tử nhà ta vì ngươi, lo lắng suốt một ngày. Ngay cả cơm cũng chưa ăn, ngươi lại..."
"Liên Nhi đừng nói!" Hách Liên Minh Kính quát bảo Giang Liên Nhi ngừng lại sau đó nói "Nàng đã muốn nghĩ như vậy, cứ theo ý nàng."
"Không cần các ngươi ở ta trước mặt một xướng một họa, càng không cần các ngươi giả mù sa mưa, ta ghét các ngươi!" Mộ Dung Hi Nguyệt đẩy Hách Liên Minh Kính một cái, sau đó vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt vừa khóc vừa chạy đi, âm thầm mắng một câu đáng chết, kế tiếp đuổi theo.
Đêm quá tối lại chạy quá nhanh, Mộ Dung Hi Nguyệt té lộn mèo một cái.
Mộ Dung Hi Nguyệt té xuống đất đau đớn khóc lớn lên.
Hách Liên Minh Kính sau khi nghe thấy, chạy nhanh tới, thấy Mộ Dung Hi Nguyệt ngã xuống đất, vội vàng đỡ Mộ Dung Hi Nguyệt đứng lên, hỏi "Có phải té đau lắm không?"
"Đừng có đụng vào ta!!" Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính, đẩy một cái, Hách Liên Minh Kính không đứng vững, ngã ở một bên.
"Ngươi làm gì a?" Hách Liên Minh Kính có chút tức giận, nhưng nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt mặt đầy nước mắt, y phục có chút nhăn nhíu bẩn thỉu, bất đắc dĩ thở dài một cái, bò dậy, đi tới bên người Mộ Dung Hi Nguyệt dụ dỗ nói "Đừng làm rộn, chúng ta trở về thôi, chờ sau khi trở về, ngươi muốn nổi giận thế nào cũng được?"
"Ngươi đi ra, không cần ngươi quản, căn bản không có người quan tâm ta, không có ai để ý ta, tên lường gạt, tên lường gạt, tên lường gạt, đại khốn kiếp, ta ghét các ngươi, ta ghét các ngươi!" Mộ Dung Hi Nguyệt một bên giãy giụa đấm Hách Liên Minh Kính, một bên khóc lóc nói.
"Ai nói không có người quan tâm ngươi, không có người để ý ngươi?" Hách Liên Minh Kính yên lặng chịu đựng quả đấm của Mộ Dung Hi Nguyệt. "Ta quan tâm ngươi, Liên Nhi quan tâm ngươi, người trong nha môn đều quan tâm ngươi."
"Ngươi nói bậy, các ngươi đều giống nhau, mục đích tiếp cận ta đều giống nhau, cũng vì tiền đồ của mình mới đến gần ta, rõ ràng không thích ta, rõ ràng trong lòng ghét ta, nhưng cứ làm bộ như thích ta. Các ngươi đều giả tạo, đều là tên lường gạt, tên lường gạt!!!"
Tròng mắt Hách Liên Minh Kính chấn động một cái, lời nói khi say của Sở Liên Phong bị nàng nghe được.
"Từ nhỏ đến giờ, người trong phủ đều sợ ta, nhìn thấy ta liền núp xa xa, hoặc là vì có mục đích mới đến gần ta. Không người nguyện ý cùng ta làm bạn, không người nào nguyện ý cùng một người chua tự do phóng khoáng, tranh cãi vô lý, thích phát tánh đại tiểu thư như ta làm bạn. Nếu có thì chẳng qua là lợi dụng, chỉ lợi dụng thôi, Căn bản cũng không có người thích ta" Mộ Dung Hi Nguyệt dựa vào bả vai Hách Liên Minh Kính giật giật.
"Đó là bởi vì không có ai thấy ngươi tốt." Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt không giãy giụa cũng không đánh mình, ôm Mộ Dung Hi Nguyệt an ủi "Mặc dù có lúc ngươi có chút chanh chua tự do phóng khoáng, động một chút là phát tánh đại tiểu thư, còn có chút tranh cãi vô lý, nhưng là ta biết ngươi là người một tốt bụng chân thành, tâm tư đơn thuần. Đối mặt với kẻ yếu ngươi sẽ thông cảm còn đưa tay ra giúp đỡ. Rõ ràng không chịu nổi sự lôi thôi lếch thếch, nhưng không ngại cùng khất cái ngồi chung một chỗ Gặp phải chuyện bất bình, sẽ lao ra bảo vệ chánh nghĩa."
Mộ Dung Hi Nguyệt ngưng khóc thút thít.
"Người như vậy làm sao có thể không ai thích, không người quan tâm đâu." Hách Liên Minh Kính vì Mộ Dung Hi Nguyệt lau đi nước mắt "Tin tưởng ta, cũng không phải là mọi người đến gần ngươi đều là vì lợi ích. Ít nhất ta dám đánh cuộc người trong nha môn trấn Thái Bình chúng ta đều rất quan tâm ngươi, cùng thân phận Quận chúa không liên quan, vì tìm ngươi, bọn họ chạy cả ngày đấy."
"Có thật không?" Mộ Dung Hi Nguyệt không xác định hỏi.
"Thật chứ!" Hách Liên Minh Kính gật đầu. "Đừng khóc nữa, nếu cứ khóc thì ta sẽ bị nước mắt ngươi nhấn chìm mất."
"Xì ~" Mộ Dung Hi Nguyệt nín khóc cười một tiếng.
"Được rồi, chúng ta trở về thôi, để bọn họ chờ thêm nữa sẽ sốt ruột cho coi." +
"Ân."
Hách Liên Minh Kính kéo Mộ Dung Hi Nguyệt đứng lên.