Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 10 : Tòa giáo đường màu xám

Ngày đăng: 23:02 19/04/20


Từ khi Bạch Vũ tới khu thứ bảy, ngày nào trời cũng rơi đầy tuyết trắng, nhưng hôm nay, Bạch Vũ lần đầu tiên nhìn thấy bông tuyết có màu xám.



Lấy chiếc mô tô mà Triển Dực mua cho hắn, Bạch Vũ chạy theo Khải bọn họ tới một khu rất xa, tới một thị trấn hoang vu.



Triển Dực dần thả chậm tốc độ, mở bản đồ, Khải cũng dừng xe lại, huýt sáo một cái.



Không lâu sau, chợt nghe một thanh âm “Bình bịch” truyền đến.



Bạch Vũ dừng xe bên cạnh Triển Dực, nhìn chằm chằm đôi bao tay bằng da màu đen, sờ sờ cằm… Chạy mô tô phải có một đôi bao tay thế này mới đẹp chớ.



Ngẩng đầu lên, chỉ thấy có hai con chó màu đen cực lớn, không biết từ đâu chạy tới, ngổi xổm trước xe Khải, vẫy vẫy đuôi.



Bạch Vũ kinh ngạc, giống như nhìn thấy trò mới, vươn tay chọt chọt Triển Dực.



Triển Dực đang chuyên tâm tìm đường, nhăn mặt không thèm để ý, chỉ hỏi Phương Húc ở bên kia, “Hướng nào?”



“Giáo đường xám ở gần đó.” Thanh âm của Phương Húc truyền tới, “Hẳn là ở khu phía đông.”



“Dực Dực, Dực Dực.”



Bạch Vụ chọt không ngừng.



Triển Dực không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn hắn, muốn nói — Anh bị cái gì vậy hả?



Bạch Vũ vươn tay chỉ hai con chó phía trước, “Hai con kia là giống chó nào? Sao lại lớn vậy?”



Triển Dực hơi ngẩn người, đáp, “Chó robot.”



“Robot…” Bạch Vũ sờ cằm, “Nó có sống không?”



Triển Dực tiếp tục tìm đường, “Anh hỏi Khải đi, Khải rành hơn tôi.”



Bạch Vũ bĩu môi, chạy mô tô tới bên cạnh Khải, vạt áo hắn bay bay, tay dựa vào đầu xe, nhìn chằm chằm hai con chó kia. Quan sát một lúc lâu mới hỏi, “Cậu nuôi?”



Khải đã biết lai lịch của Bạch Vũ, hiểu hắn có nhiều chuyện vẫn chưa biết, cho nên rất kiên nhẫn giải thích cho hắn, “Là chó nghiệp vụ, tính cách với ngoại hình đều bắt chước theo chó thật, nhưng không có máu thịt, được tạo bằng cốt thép và bọc bằng da nhân tạo, xài pin làm năng lượng. Đây là hai con chó nghiệp vụ, nhưng cũng có thể bầu bạn với mình, tìm mùi, cùng với nhiều công việc khác của chó, rất tiện.”



“Nga…” Bạch Vũ sờ sờ mũi, “Thì ra là thế, hèn chi không ngửi được mùi.”



Khải xoay đầu lại hỏi Triển Dực, “Đi hướng nào?”



Triển Dực thu hồi thiết bị, không nói gì, vươn tay chỉ về phía bên trái.



Khải quẹo sang đường bên trái, hai con chó cũng chạy theo sau.



Bạch Vũ chờ Triển Dực chạy lên, cùng đi song song với hắn, thuận tiện hỏi, “Hai con chó kia vừa mới đuổi theo chạy tới đây?”



“Ừh.” Triển Dực gật đầu, “Mới vừa sạc đầy pin.”


Triển Dực theo bản năng ngẩng mặt nhìn lên trên, trên đỉnh đầu là bích họa cùng một chiếc đèn treo rất lớn. Nhưng mà ngay trên đỉnh hoàn mỹ đó, có thứ gì đó khá chướng mắt — Hai cái xác!



Thi thể đã khô quắp, nhìn từ dưới lên có vẻ hơi xoay tròn, hình như đã bị chấn động của cánh cửa lúc đóng lại gây ra. Thi thể hiển nhiên đã chết rất nhiều năm, khô héo rút lại, nhưng quần áo vẫn làm cho người ta nhận ra đó là ai.



“Là quần áo của cha xứ và giáo chủ.” Khải nhìn thoáng qua, nói với Triển Dực, “Xem kết cấu của thi thể thì đây là người.”



Triển Dực gật đầu, tầm mắt dời về phía khác, nơi đó là cầu thang u tối, thông lên lầu hai, thật lâu sau, thấp giọng nói với Khải, “Có tiếng bước chân.”



Khải nhíu mày, Bạch Vũ vẫn đứng ở phía sau đột nhiên bước về phía cây thánh giá, ngẩng mặt lên, duỗi thẳng hai tay.



Hành động của Bạch Vũ, làm cho Khải khó hiểu, cho nên liền nhìn quan sát hắn.



Bạch Vũ bỗng nhiên mở miệng, phát ra giọng hát… Có thể nói đây là thanh âm dễ nghe nhất mà đời này Khải từng được nghe.



Khải từng đọc qua sách cổ, bên trong có ghi — Bạch huyết tộc sở hữu giọng hát của thiên sứ, có thể trực tiếp hát ra lời ca như hư ảo, nhạc khúc kỳ diệu mê hoặc lòng người. Lúc trước hắn nghe thấy giọng Bạch Vũ trầm thấp cho nên không để ý. Nhưng mà lúc này, giọng hát của Bạch Vũ có thể xứng với cao âm cực độ, thanh âm linh hoạt kì ảo vọng trong không gian đóng kín, cảm giác kinh sợ thần thánh trong lòng mọi người bất giác dâng lên.



Đại khái bởi vì huyết thống hoặc do bản năng, Khải sinh ra cảm giác bị áp bách mạnh mẽ, còn ẩn ẩn sợ hãi cùng tôn sùng. Theo bản năng nhìn về phía Triển Dực, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm bóng dáng trắng như tuyết của Bạch Vũ, bài hát này hắn đã từng được nghe.



Có lần Bạch Vũ xem TV, bật trúng một kênh đang chiếu dàn hợp xướng hát thánh ca. Lúc đó Bạch Vũ cũng bắt đầu hát theo, sau đó kính thủy tinh của tòa nhà đều nát hết… Triển Dực phải bỏ ra một số tiền rất lớn để bồi thường, nhưng mà lần đầu tiên nghe thấy giọng hát rung động kia, thật sự không thể nào dùng ngôn ngữ để hình dung.



Triển Dực trước kia không thích nghệ thuật, đặc biệt là âm nhạc, hắn cảm thấy thứ đó rất ồn ào, nhưng giọng hát cuả Bạch Vũ lại làm người ta có cảm giác tinh thần được thanh tẩy, thanh âm mờ ảo làm người ta quên đi mọi phiền não. Triển Dực đã từng hỏi Bạch Vũ, giọng hát này là thứ đặc biệt mà bạch huyệt tộc có?



Bạch Vũ trả lời, “Đúng vậy.”



“Trời ban à?” Triển Dực chỉ thuận miệng hỏi, câu trả lời của Bạch Vũ lại ngoài dự đoán của hắn. Bạch Vũ nói, “Giọng hát này gọi là ma âm, vô luận là ai, khichết đi đều sẽ nghe thấy, nó sẽ làm cho họ quên đi mọi đau khổ, an bình mà ra đi. Đây là âm điệu đẹp nhất trên đời, cũng cho chúng sinh một thứ ngang hàng cuối cùng trong xã hội không công bằng này.”



Cùng với tiếng ca thần bí, tiếng đàn organ trong giáo đường vang lên, giống như nhạc đệm. Nhưng thanh âm này xem ra rất dư thừa khi kết hợp với tiếng hát của Bạch Vũ.



Bạch Vũ ngừng hát, nhìn xung quanh.



Triển Dực lên lầu hai nhìn xem. Lúc này, trước cửa cầu thang, truyền đến một tiếng cười, thanh thúy giống như chuông bạc, là một cô gái, còn mang theo một chút bướng bỉnh.



“Người ở đâu?” Khải hỏi.



Tiếng cười ngưng bặt, một giọng nữ dễ nghe truyền tới, “Chúng ta chơi một trò chơi đi?”



Triển Dực khẽ cau mày, túm lấy Khải đẩy sang một bên, “Đùng” một tiếng, tiếng súng truyền đến, cái bàn gỗ phía sau Khải gãy nát.



Khải nhíu mày — Người này thuộc chủng tộc nào? Không ngửi được mùi, không thể nào phòng bị.



“Ha ha ha…” Tiếng cười lại truyền tới, còn trở nên hơi điên cuồng, “Đến đây, đến đây chơi cùng ta!”



Triển Dực cùng Khải núp dưới cầu thang, thuận tiện kéo Bạch Vũ còn đang ngẩn người gần đó.



“Cái gì vậy?” Triển Dực hỏi Bạch Vũ.



Bạch Vũ sờ mũi, cười tủm tỉm, “Búp bê.”