Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 11 : Thú cưng

Ngày đăng: 23:02 19/04/20


Triển Dực cùng Khải nghe xong, đều cảm thấy có chút kì lạ — Nếu là búp bê mô phỏng, vậy sao có thể giết người? Búp bê là khuôn mẫu cho con người đặt ra, cho nên phải hoàn toàn phục tùng mới đúng.



“Tít tít…”



Đang lúc nghi hoặc, trên lầu truyền đến tiếng đồng hồ báo thức, sau đó là một giọng nữ sinh dễ nghe vang lên, “Cưng ơi, dậy đi.”



“Cưng ơi, dậy đi.”







“Cưng ơi, dậy đi.”



Mỗi lần cách nhau 15 giây, ngữ điệu giống nhau, cùng loại với máy ghi âm.



Triển Dực theo thói quen đặt ngón tay bên miệng, đây là động tác lúc hắn suy nghĩ, theo Bạch Vũ quan sát mà nói, hắn cảm thấy động tác này là đáng yêu nhất.



Khải nghiêng mình nhìn cầu thang, xoay đầu nhìn Triển Dực, ý bảo — Lên xem thử không?



Triển Dực gật đầu, nghiêng người bước lên cầu thang.



Bạch Vũ ở dưới lầu, đút hai tay vào túi, lắc lư bước ra giữa giáo đường, giống như hoàn toàn không quan tâm tới con búp bê ở tầng hai.



Triển Dực với Khải chỉ mới bước tới nửa cầu thang, tiếng cười kia lại truyền tới, mà thanh âm gọi thức dậy cũng dần nhỏ lại.



Bạch Vũ bước tới một cái bàn, ngồi lên trên, mở miệng dùng giọng nói vô cùng dễ nghe, “Baby, wake up.”



Hắn vừa dứt lời, phía tây bắc trên dãy hành lang lầu hai, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu trắng. Mặc đầm, nhìn kỹ thì giống như đồ ngủ, mái tóc đen dài chỉnh tề, một nữ sinh vô cùng dễ thương. Cô ghé vào lan can nhìn Bạch Vũ, đôi mắt màu đen trong suốt, tinh tế, sáng bóng như thủy tinh, có vẻ không thực.



Khải nhíu mày, là búp bê mô phỏng, nhưng trong trí nhớ của hắn, búp bê mô phỏng chỉ cho người ta cảm giác như khúc gỗ, làm sao có thể tự nhiên như thế này?



Triển Dực cũng nhìn chằm chằm, búp bê này có thể là người mà Bạch Vũ nói lúc nãy… Rất giống con búp bê bị bắn trên cây cầu, nhưng có gì đó khác khác.



Lúc này, búp bê kia đột nhiên thả mình nhảy xuống từ lầu hai. Chiếc đầm trắng tung bay, lúc đáp xuống mặt đất, hai tay nhẹ nhàng giữ đầm lại, lộ ra hai chân trắng nõn, cười hì hì nhìn Bạch Vũ.



Bạch Vũ gác chân ngồi trên bàn, nâng cằm nhìn búp bê.



Búp bê thả tay ra, dáng đứng nhu thuận, nhìn Bạch Vũ, “Cùng chơi đi?”


Quỷ đỏ nhăn mày lại, Khải cũng có chút buồn bực, Triển Dực định một lần giải quyết hết đống quỷ đỏ này? Đương nhiên hắn tin tưởng năng lực của Triển Dực, nhưng cái này có chút mạo hiểm.



Lúc này, có một con đã leo tới lan can bên cạnh Triển Dực. Hắn đang muốn trèo lên, Triển Dực vươn chân đá hắn xuống, không nhẹ không nặng gọi, “Bạch Vũ.”



Triển Dực vừa dứt lời, một tiếng “Xoảng” đột nhiên vang lên thật lớn, toàn bộ thủy tinh trong giáo đường đều vỡ nát, thân ảnh màu trắng nhảy ra, vừa lúc bắt được quỷ đỏ mà Triển Dực đá xuống.



Thân ảnh màu trắng mang quỷ đỏ cùng nhau rơi xuống, hắn nhấn đầu quỷ đỏ vào sâu trong lòng đất, tro tàn xung quanh một lần nữa nhuộm đỏ.



Bạch Vũ ngẩng mặt lên, duỗi thẳng hai tay nhìn Triển Dực, “Hớ nì, gọi anh hả?”



Triển Dực dựa vào lan can, thấp giọng nói, “Vận động chút đi.”



Khóe miệng Bạch Vũ nhếch lên, tao nhã đặt một tay lên ngực, hành lễ với Triển Dực, “Rất sẵn lòng.”



Nói xong, Bạch Vũ búng tay một cái, gọi quỷ đỏ xung quanh, “Tới chỗ ta nè, động vật cấp thấp!”



“Hắn là ai… A!” Quỷ đỏ đứng bên lan can nhíu mày nhìn Bạch Vũ bên dưới, không hề đề phòng Triển Dực đã tới bên cạnh, một phen túm cổ, ném xuống đất, giẫm một chân lên, rút súng ra chỉa vào đầu hắn, “Người kia ở đâu?”



“Hả… Người nào?” Quỷ đỏ có chút bối rối.



“Đừng giả ngu.” Thanh âm Triển Dực trầm thấp.



Quỷ đỏ giương miệng, lúc đầu là do dự có nên nói hay không, nhưng rất nhanh, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ kinh ngạc.



Quỷ đỏ há mồm trợn mắt nhìn bên lan can, bởi vì Bạch Vũ lúc nãy còn ở dưới, bây giờ đã bay lên, gió thổi tà áo hắn bay bay giữa trời đầy tro tàn.



Khải đứng bên lan can, nhìn một đống hỗn độn phía dưới, chỉ trong nháy mắt, tất cả quỷ đỏ đã bị một phương thức vô cùng đơn giản xử quyết.



Tro tàn xung quanh giáo đường toàn bộ nhuộm đỏ, mà Bạch Vũ đang bay bay bên cạnh lan can, trên người lại không hề dính một vết máu!



Bạch Vũ dễ dàng nhảy vào tháp chuông, bước qua người Khải. Tuy rằng chỉ đi ngang, nhưng không khí tựa hồ như ngưng tụ. Khải có thể cảm thụ rõ ràng mình đang trong trạng thái nào — Đó là sợ hãi!



Khải bước tới bên cạnh Triển Dực, híp mắt nhìn chằm chằm quỷ đỏ trên mặt đất.



Quỷ đỏ bị đá tới lan can, xoay mặt nhìn xuống, sau đó hoảng sợ nhìn Bạch Vũ, “Ngươi… ngươi là ai?”



Bạch Vũ ngẩng mặt lên suy nghĩ, sau đó ôm lấy cánh tay Triển Dực, gác cằm lên vai hắn, cười hì hì nói, “Thú cưng!”