Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 28 : Cánh cửa địa ngục

Ngày đăng: 23:02 19/04/20


Monster đã bị bắt, về phần xử lý hắn thế nào, đó không phải là phạm vi quản lý của Triển Dực, mà hắn cũng chẳng thèm để ý.



Trải qua hai ngày lười nhác, hôm nay là ngày nghỉ của Triển Dực, Bạch Vũ đã dậy từ sáng sớm, vẫn luôn nghĩ Triển Dực còn đang ngủ, ai ngờ lại thấy người kia cầm ly nước từ nhà bếp đi ra, cổ áo mở rộng, thân hình xinh đẹp tỏa sáng, mặc thế này chỉ cần khoác thêm áo khoác là có thể ra ngoài.



Bạch Vũ chạy tới bên cửa sổ, ngẩng mặt nhìn lên trời, “Hình như hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây.”



Triển Dực mở tủ áo, rút ra một chiếc áo khoác mà theo Bạch Vũ thì phần lớn đều y như nhau, chỉ khác một tí xíu xìu xiu, mặc vào, cầm miếng bánh mì trên bàn, bước ra ngoài, nói với Bạch Vũ, “Tôi đi tới tối mới về, tự anh tìm đồ ăn đi.”



“Khoan, chờ chút!” Bạch Vũ giữ chặt, “Cậu đi đâu vậy?”



Triển Dực hơi nhún vai, “Hôm nay tôi được nghỉ, đi làm chuyện riêng.”



“Riêng tới cỡ nào?” Bạch Vũ vươn tay nhẹ nhàng cầm áo khoác của mình.



“Tang lễ.” Triển Dực không nhanh không chậm phun ra hai từ.



Bạch Vũ ngẩn người, nửa nắm tay lại, nhẹ nhàng che miệng ho khan một tiếng, “Hãy nén bi thương.”



Triển Dực cười như không cười, “Tôi cũng chưa hề nói người chết là bạn tôi.”



Bạch Vũ chớp mắt, “Vậy cậu đi tang lễ của ai?”



Triển Dực thấy Bạch Vũ đã mặc áo khoác vào, nhẹ nhàng ngoắc tay với hắn, ra ngoài, tựa như rất sẵn lòng cho Bạch Vũ đi theo.



“Người kia tên là Taryn • Coster.” Triển Dực khởi động xe, hướng về một phương hướng xa lạ đối với Bạch Vũ bay đi, “Một trong mười tội phạm mạnh nhất bị truy nã của khu thứ bảy, tính tới nay là quỷ đỏ có cấp biến dị cao nhất, tôi bắt giam hắn khoảng nửa năm, hôm nay là ngày hắn chấp hành lệnh tử hình và chôn cất, phỏng chừng cũng chẳng ai tới đưa tiễn, cho nên tôi rất hứng thú đi xem.”



“Nga…” Bạch Vũ đã hiểu được, “Hắn phạm tội gì?”



“Taryn là một trong những hung phạm nổi tiếng nhất bấy giờ, sát thủ liên hoàn, thói quen của hắn là chuyên giết người tốt.” Triển Dực nhìn kính chiếu hậu quan sát tình hình giao thông, nói chuyện phiếm với Bạch Vũ, hôm nay sương mù hơi dày nên hắn cũng không vội.



“Chuyên giết người tốt?” Bạch Vũ tựa hồ cảm thấy thật buồn cười, “Hạng người nào gọi là người xấu thì tôi có thể hiểu, nhưng hạng người nào mới được gọi là người tốt?”



Triển Dực đậu xe ở gần khu nhà máy hẻo lánh, xuống xe đi bộ, “Chưa từng làm chuyện xấu có tính là người tốt không?”



“Tiêu chuẩn thấp như vậy à?” Bạch Vũ đuổi theo, hai tay đút vào túi quần, “Vậy thế giới của cậu chẳng phải toàn là người tốt không sao?”



“Vậy như thế nào mới đúng?” Triển Dực đeo kính mát, bước tới một bên cửa sắt, bấm mật mã, cửa sắt mở ra, hắn và Bạch Vũ bước vào, “Người tốt cũng không nhất định là người được mọi người yêu thích.”



“Chỗ này là chỗ nào?” Bạch Vũ tò mò nhìn xung quanh, cảm thấy đây là một nhà máy bỏ hoang, rất hoang vu cũng có chút âm trầm.



“Pháp trường và khu mai táng.” Triển Dực dẫn Bạch Vũ đi trên một con đường sạch sẽ.



Bạch Vũ phát hiện hai bên đều là cỏ xanh, trên mặt cỏ có không ít những bia mộ màu đen.



“Mấy tấm bia này là những người bị xử quyết?” Bạch Vũ tò mò.



“Đúng vậy.”
Nói chính xác là hắn đang nhìn Bạch Vũ.



Hai người nhìn nhau, mái tóc của đối phương dưới ánh mặt trời làm nó giống như một dòng suối lửa, màu đỏ đậm hơn bình thường, có vẻ không thật, màu đỏ này, hồng huyết bình thường sẽ không có được.



Nhìn sắc mặt tái nhợt và ngũ quan của hắn, tỏ rõ thân phận không phải con người, mắt màu rám nắng, không còn gì đặc biệt khác.



Bạch Vũ và người kia nhìn nhau một lát, không khí có chút quỷ dị.



Lúc này, trong xe có một người bước xuống, hình như là tài xế, mở cửa cho hắn, có vẻ vô cùng cung kính.



Người nọ cúi đầu, xoay người vào xe… Đi đứng tiện hơn lúc nãy.



Trong lòng Triển Dực hơi động — Cũng đúng, nếu hắn không tiện đi lại thì chẳng thể nhanh như thế đã từ nghĩa trang đi ra… Nhìn động tác lên xe nhẹ nhàng, lúc vào xe, khóe miệng còn hiện ra một ý cười không rõ nghĩa.



Triển Dực nhíu mày — Là cố ý!



Chiếc xe khởi động, hướng về khu trung tâm phóng đi, rất nhanh liền biến mất.



Bạch Vũ cũng vào xe.



“Anh quen hắn?” Triển Dực hỏi.



Bạch Vũ lắc đầu.



“Có cái gì muốn nói không?”



Khóe miệng Bạch Vũ giật giật, nói một câu, “Bộ dáng thấy ghét.”



Triển Dực nở nụ cười, lái xe về một hướng khác.



“Cậu không đi theo?” Bạch Vũ kinh ngạc, “Hắn khiêu khích cậu đó!”



“Người hắn khiêu khích hình như là anh mới đúng.” Triển Dực trả lời, “Tôi muốn đi đổi xe hơn.”



Bạch Vũ bật người, “Quả nhiên bắt được trọng điểm! Tôi thích nhất chính là tính ăn xài hoang phí này của cậu! Go go go!”



Triển Dực không nói gì, hắn nhận ra Bạch Vũ đang che giấu vài chuyện.



Bạch Vũ cũng không nói nữa, hắn phát hiện Triển Dực đang che giấu vài thứ.



Lúc hai người ngầm né tránh, cũng là lúc hai người phát hiện ra điểm đáng ngờ.



Thứ Triển Dực chú ý chính là người tài xế xuống mở xe cho người kia, trong lúc mở cửa, cổ tay áo hơi kéo lên, để lộ một hình xăm rõ ràng. Hình vẽ trên đó hắn vừa thấy cách đây không lâu, chính là hình xăm nô lệ trên bả vai Monster, hiển nhiên hai người có liên quan, nhớ rõ biển số xe, trở về từ từ điều tra, không nên bứt dây động rừng.



Mà điều Bạch Vũ giấu diếm, chính là người có mái tóc đỏ, đôi mắt màu rám nắng kia — Xem ra cấp cao của huyết tộc, vẫn còn che giấu rất nhiều bí mật.