Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 29 : Hủy diệt sự sống

Ngày đăng: 23:02 19/04/20


Tới cửa hàng bán xe lớn nhất khu thứ bảy, trước cửa là mấy nhân viên bán hàng với khuôn mặt tươi cười.



Triển Dực xuống xe, mắt mọi người sáng lên, giống như thấy khối thịt ngon lành biết di động.



Bạch Vũ thấy Triển Dực muốn vào trong, hắn nhỏ giọng nói, “Cái loại ăn xài hoang phí với ấn tượng bề ngoài của cậu thật sự rất không hợp nhau, cậu có cảm thấy có chút nông cạn không?”



Triển Dực nhìn hắn một cái, “Tôi đã bao giờ nói mình là loại người có chiều sâu chưa? Tôi chính là dạng nông cạn.”



Bạch Vũ sách một tiếng, “Tôi thích!”



Triển Dực hỏi một nhân viên quen thuộc, “Xe của tôi đâu?”



“Ở trên lầu.” Nhân viên nhiệt tình dẫn đường, “Tam thiếu gia biết tin tức nhanh ghê, hàng vừa mới về.”



Lầu hai so với lầu một xa hoa hơn rất nhiều, chiếc mà Triển Dực thích thì có người đang thử.



Bạch Vũ nhìn thoáng qua người thử xe, mới hiểu ra Triển Dực so với nông cạn phải nói là cách xa vạn dặm, vị trước mắt mới là nông cạn.



Người thử xe là một nam tử trẻ tuổi, xem ra là con người, tóc đen, mắt đen, có trang điểm, nếu chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua thì sẽ tưởng lầm là hắc huyết tộc. Hắn mặc một bộ đồ trắng, ngồi bên trong chiếc xe màu đen, bên cạnh có một cô gái vô cùng khêu gợi, phỏng chừng là bạn gái.



Nhân viên bước tới trước đầu xe một chiếc khác, là chiếc màu bạc, giới thiệu với Triển Dực, “Chiếc này là xứng với cậu nhất, dựa theo yêu thích của cậu, động lực tăng thêm gấp ba.”



Triển Dực gật đầu, bước tới, mở đầu xe ra xem xét lắp ráp bên trong.



Bạch Vũ dựa vào mô hình lớn bên cạnh, nâng cằm quan sát bộ dáng của Triển Dực, cảm thấy rất đẹp mắt. Cái gọi là người đẹp nhờ lụa căn bản chỉ là thứ chó má, quần áo cho dù đẹp thì cũng phải xem người mặc là ai.



Bạch Vũ đang đứng thưởng thức, bên cạnh có không ít nhân viên nữ tụ lại to nhỏ.



“Dực thiếu gia lâu rồi mới thấy tới!”



“Đúng thế.”



“Á, cái người tóc trắng kia là ai?”



“Đứng cạnh mô hình mà đẹp trai ớn luôn, hay mời ảnh mua xe đi?”







Triển Dực tỉ mỉ hỏi về tính năng và động lực của chiếc xe, còn có nhiên liệu sử dụng, xem ra rất vừa lòng.



“Tôi lấy hai chiếc giống thế này, màu đen và màu bạc.”



Nhân viên hớn hở chạy đi gọi người lấy xe.



Nam tử áo trắng bên kia cũng móc tiền ra trả, nhưng hắn không trực tiếp lấy mà nhờ người lái tới khách sạn cho hắn, còn mình thì kéo mỹ nhân mỹ mãn rời đi.




Gần đây có vài án vượt ngục và cướp ngục, những trọng phạm tự vượt hoặc do một nhân vật nào đó cứu ra, trên người đều có hình xăm này. Chuyện này cũng liên quan tới Kassel, người đã chạy thoát trong lần áp giải kì trước.



Kassel này không có bản ghi chép gì về tội phạm, cũng không có tài liệu cá nhân, hồ sơ hầu như chỉ là con số 0. Căn cứ theo điều tra của Comilla, an lạc chi môn có một bộ phận rất bí mật, phạm nhân ở đó sẽ bị giam trong căn phòng bịt kín, không bao giờ được ra ngoài, những người này không có quá khứ cũng không có tương lai, được xưng là người bị hủy diệt hoàn toàn.



Mặt khác, ở chợ đêm có một người chi ra một khoản tiền rất lớn, người này muốn diệt trừ Kassel, còn manh mối về tù nhân trốn trại huyền bí này rất ít, Comilla không hổ là một trong những cao thủ tìm kiếm thông tin, cô chụp được một tấm ảnh. Tấm ảnh này vừa vặn chụp được trong thiết bị theo dõi của nhà ga, trong hình là một người đàn ông mặc đồ tù nhân kéo mũ trùm đầu chạy ra ngoài, phía sau chính là nhà ga cháy hừng hực.



Xiềng xích trên người hắn giống y như đúc đoạn đã bị đứt trong nhà ga, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của hắn, kỳ lạ chính là… Triển Dực và Bạch Vũ đều đoán hắn là huyết tộc lớn tuổi, nhưng khuôn mặt của hắn lại hoàn toàn mang nét nhân loại.



Triển Dực cầm tấm ảnh hồi lâu, nhíu mày hoài nghi bản thân có khi nào bị Comilla lừa không, nhưng danh dự của người bán manh mối là rất quan trọng, Comilla chưa từng bán hàng giả bao giờ.



Nghĩ nghĩ, Triển Dực xoay đầu nhìn Bạch Vũ đang đứng bên cạnh chờ, vẻ mặt mất tập trung.



Bạch Vũ xoay đầu, nhìn Triển Dực.



“Có phải anh có chuyện giấu tôi không?” Triển Dực hỏi.



“Cậu hỏi mặt nào?” Bạch Vũ mỉm cười hỏi lại, bước tới bên Triển Dực, cúi đầu nhìn mắt hắn, “Tôi còn rất nhiều chuyện giấu diếm.”



Triển Dực giơ tấm ảnh chụp hình vẽ che trước mặt hắn, “Cái này.”



Bạch Vũ liếc nhìn, ngón tay nhẹ nhàng đẩy cổ tay Triển Dực, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, “Nga, cái này hả, ái chà, cái này thì dài dòng lắm a…”



Triển Dực nhíu mày, “Nói ngắn gọn đi.”



“Thế giới bây giờ lại tin tưởng con người và huyết tộc có thể chung sống hòa bình.” Bạch Vũ lắc đầu, “Đúng là quá ngây thơ.”



Triển Dực không kiên nhẫn, “Nói trọng điểm.”



“Con người và huyết tộc tuyệt đối không thể chung sống hòa bình, là tuyệt đối!” Bạch Vũ buông tay, tỏ vẻ — Đã nói xong trọng điểm!



Triển Dực không hiểu, “Có ý gì?”



“Có nghĩa là, muốn chung sống hòa bình, bình thường đều là bên thế mạnh tình nguyện.” Bạch Vũ chậm rãi nói, “Huyết tộc bây giờ có máu nhân tạo, đương nhiên muốn chung sống hòa bình với con người, giống như con người khi ăn no liền ra khỏi rừng rậm, bắt đầu giảng giải phải bảo vệ động vật.”



Triển Dực không nói gì.



“Nếu con người đứng chót trong chuỗi thức ăn, thì sẽ có suy nghĩ khác.” Bạch Vũ mỉm cười, “Giống như khi cậu nuôi một con mèo, tự cho là mình đã đối xử với nó rất tốt, nhưng ai biết trong đầu nó có khi lại muốn giết cậu thậm chí là ăn luôn cậu, đặc biệt là khi nó có khí lực và trí tuệ của con người.”



Triển Dực cười lạnh, “Đừng có xả nhiều như thế, tôi chỉ muốn biết tại sao hắn lại có thể sống lâu như vậy.”



Bạch Vũ vươn tay vuốt cổ áo Triển Dực, mở miệng, “Nếu con người không muốn chết thì họ chắc chắn sẽ tìm ra cách, hắc hắc.”



Triển Dực cảm thấy hai tiếng ‘hắc hắc’ cuối cùng của Bạch Vũ rất thấy ghét, hắn rất muốn đánh, nhưng lúc này hắn không có thời gian giáo huấn Bạch Vũ, bởi vì phía sau hình như có người.