Huyết Dạ Dị Văn Lục
Chương 30 : Nô lệ đặc biệt
Ngày đăng: 23:02 19/04/20
Tiếng bước chân truyền tới.
Triển Dực còn chưa động thủ, Bạch Vũ xoay đầu lại, duỗi tay ra bắt được cây gậy bóng chày giơ tới trước mặt.
Có chút khó hiểu nhìn cây gậy tròn tròn trong tay, nhìn người cầm gậy — Không biết, người này hơn hai mươi tuổi, một đầu tóc vàng.
Bạch Vũ lục lại trí nhớ, gật đầu, “Nga… Là côn đồ trong truyền thuyết.”
Nhưng mà mục tiêu của người đó hình như cũng chẳng phải Bạch Vũ, mà là Triển Dực. Hắn dùng lực rút gậy lại, vòng qua người Bạch Vũ đánh về phía Triển Dực.
Nhưng cây gậy vẫn nằm trong tay Bạch Vũ.
Người này lại thử rút hai lần, không rút được, phẫn hận trừng mắt nhìn Triển Dực.
Triển Dực nhìn hắn, khẽ nhíu mày, “Cậu là người mang theo mầm bệnh BN?”
Bạch Vũ không biết Triển Dực dựa vào đâu lại nói người này có mang bệnh BN, nhưng cho dù là vậy thì người này hẳn là chưa có phát bệnh cũng không bị biến dị, bởi vì người này không có lực sát thương, nhìn không ra có siêu năng lực gì, chỉ là một tên côn đồ muốn đánh người thôi.
Bạch Vũ hỏi Triển Dực, “Tình địch?”
Triển Dực lắc đầu.
“Thù giết cha?”
Triển Dực liếc hắn.
“Nga… Tôi biết rồi, người ghét sự sống!”
Triển Dực đẩy hắn qua một bên, nhìn người trước mặt. Ở trung tâm có tất cả tư liệu giám thị những người mang theo mầm bệnh, Triển Dực cũng có trí nhớ siêu việt, bởi vậy khi vừa nhìn thấy mặt người kia, liền nhớ ra, “Cậu tên là Nolan, sinh viên của trường đại học K.”
Bạch Vũ sờ cằm, đánh giá người kia, bộ dáng rất OK, nhưng cách ăn mặc thì như học sinh bỏ học, không giống sinh viên trường K gì cả, bởi vì Bạch Vũ biết trường đại học K là trường quý tộc của khu thứ bảy.
“Vốn là sinh viên trường K nhưng tất cả đều do anh hại hết!” Nolan nói xong lại muốn tập kích Triển Dực.
Triển Dực né tránh cây gậy bóng chày, đánh liên tục vài cái, Nolan đã không còn sức, đứng thở.
Bạch Vũ có chút buồn bực, “Thể lực kém vậy sao?”
Nolan ném cây bóng chày đi, nhưng lại không bỏ chạy hoặc từ bỏ ý định, vẫn nhìn chằm chằm Triển Dực, tựa hồ không có chỗ phát tiết lửa giận.
Triển Dực vẫn như trước, mặt không thay đổi, trong mắt cũng không có cảm xúc.
“Đều tại các anh, các anh nói cái gì bảo vệ chứ, làm hủy hoại cuộc đời tôi thì có!” Nolan rít gào về phía Triển Dực, phát tiết bất mãn của hắn.
Triển Dực bình tĩnh mở miệng, “Tức giận có thể gia tăng tốc độ biến dị của BN.”
Nolan cắn răng, chỉ Triển Dực, “Tôi thiếu chút nữa thì quên, anh không có tình cảm.”
Triển Dực nhìn hắn, “Tôi phải có loại tình cảm gì với cậu? Tình yêu? Tình thân? Hay là đồng cảm?”
Nolan cứng họng không thể nói được gì.
“Nếu là tình yêu thì cậu không phải gu của tôi, chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống, đồng cảm… Cậu là một người trưởng thành có đầy đủ tay chân, có rất nhiều người khác đáng để đồng cảm hơn cậu.”
Khóe miệng Bạch Vũ hơi nhếch lên, quả nhiên hắn thích động vật máu lạnh nhất, trong nóng ngoài lạnh, ngẫu nhiên sẽ điều chỉnh một chút là được, sinh ra đồng cảm với những người khổ sở, Dực Dực cứ lạnh như băng là đáng yêu nhất.
“Rồi sẽ có một ngày anh gặp báo ứng!” Nolan lui ra phía sau hai bước, vươn tay lấy gì đó trong ngực.
Triển Dực thấy rõ ràng — Là một khẩu súng!
Súng rất mới, hẳn là rất mắc, nhưng hắn lấy ở đâu ra?
Nolan ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng dưới vòm cầu, nhìn về phía trước, nói chuyện với hắn.
Nolan cảnh giác, “Anh là ai?”
“Có muốn làm một giao dịch không?” Người nọ đứng trong bóng tối, nhìn không rõ dung mạo, nhưng thanh âm thì che không được sự hấp dẫn.
“Giao dịch gì?”
“Ta cho cậu năng lực, cậu làm nô lệ cho ta.”
“Hả?” Nolan nhíu mày, “Nô lệ gì?”
“Ta có thể làm cậu leo lên hàng cao nhất trong huyết tộc, rửa sạch mọi sỉ nhục hôm nay, giết hết tất cả người cậu hận bằng chính hai bàn tay mình.”
Mỗi một câu một một từ đều mang lực hấp dẫn mê hoặc Nolan, hắn căn bản không thể kháng cự.
“Sao anh lại giúp tôi?”
“Bởi vì chúng ta giống nhau, cùng hận một người, cũng bị người ta vứt bỏ.” Người nọ nhẹ nhàng giơ tay lên.
Trong nháy mắt đó, Nolan cảm thấy bàn tay của người nọ lớn hơn người bình thường, hình như còn có móng dài.
Theo bản năng duỗi tay nhận đồ từ phía người kia ném tới, phát hiện là một ống tiêm, bên trong có chất lỏng màu đỏ tươi giống như máu.
“Đây là…”
“Nếu cậu đáp ứng giao dịch, thì tiêm nó vào người.” Người nọ vừa nói vừa vươn tay vẫy hắn, “Cậu sẽ nhìn thấy kỳ tích xuất hiện.”
Nolan cúi đầu, trầm mặc ba mươi giây, vén tay áo lên, không chút do dự tiêm chất lỏng kia vào người…
…
“Đô đô đô…”
Tiếng chuông cảnh báo ở trung tâm đột nhiên vang lên điên cuồng.
Phương Húc mở ra xem, phát hiện là do máy theo dõi báo nguy, có một vòng theo dõi xảy ra phản ứng, tỏ vẻ một người mang theo mầm bệnh BN đột nhiên xảy ra biến dị.
Phương Húc nhanh chóng kiểm tra, gọi điện thoại cho Triển Dực.
Mà lúc này… Triển Dực đang dựa vào tủ, nhìn Bạch Vũ rửa chén.
Chuông điện thoại reo lên, Triển Dực nhìn chằm chằm ánh đèn màu đỏ báo hiệu khẩn cấp tới ngây người.
“Dực Dực.” Bạch Vũ xả nước, “Nếu như Nolan sau khi bị vận mệnh phán án tử hình, hắn sẽ thế nào?”
Triển Dực không trả lời, vươn tay lấy điện thoại, nghe xong, bình tĩnh nói, “Nolan phát bệnh, có phản ứng biến dị, thuộc phạm vi siêu nguy hiểm, phải giết chết bằng mọi giá.”
Bạch Vũ sờ cằm, “Ai nha, xem ra vận mệnh thật sự muốn thằng nhóc này chết.”
“Đùa giỡn với hắn chưa chắc là vận mệnh.” Trong cặp mắt màu băng lam vẫn như trước lạnh lẽo, không vui cũng không buồn.
“Từ trước tới giờ cậu chưa từng có cảm xúc?” Bạch Vũ chọt chọt quai hàm Triển Dực, “Bị lãnh cảm?”
Triển Dực đột nhiên nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, dùng thanh âm trầm thấp cố ý dụ dỗ nói, “Có lạnh không?”
Trong nháy mắt đó, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay và nhịp tim đập đã làm Bạch Vũ không kiềm lòng được, con người thật sự rất ấm áp. Mà ngay lúc hắn đang say mê, Triển Dực nhẹ nhàng thả tay hắn ra, vỗ mặt hắn, “Anh cũng rất dễ bị đùa.” Nói xong, tùy tay cầm áo khoác, ngoắc ngón tay với Bạch Vũ, “Ăn no rồi thì đi tiêu thực chút đi.”
Bạch Vũ sửng sốt hồi lâu, phồng má đuổi theo, “Tốt xấu gì cũng là hảo ác ma! Anh thích!”