Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 31 : Ẩn tính hóa

Ngày đăng: 23:02 19/04/20


Nơi phát ra tín hiệu xuất hiện quỷ đỏ biến dị là ở cây cầu gần bến tàu bỏ boang.



Khi Triển Dực và Bạch Vũ chạy tới đó, Khải cũng vừa lúc xuống xe. Bước tới bên cạnh Triển Dực, “Người biến dị tên là Nolan, hắn là…”



“Là người kia đi.” Triển Dực vươn tay chỉ một nam sinh đang ngồi trên cầu vẽ tranh.



Bạch Vũ ngẩng mặt lên nhìn — Chính là người lúc nãy, chỉ mới có chốc lát mà sao đã biến dị rồi?



Xác thực mà nói, bộ dáng không thay đổi, cách ăn mặc cũng không thay đổi, nhưng vẻ mặt thì đã thay đổi — Bây giờ hắn giống như một cao tài sinh.



Khải rút súng gây tê, nhảy lên cây cầu.



Nolan xoay mặt nhìn hắn, hai mắt cũng như vô tình lướt qua Triển Dực.



Triển Dực khẽ nhíu mày — Chẳng phải hắn bị biến dị ư? Biến dị nhiều như vậy mà vẻ ngoài chẳng hề thay đổi? Có chút không đúng.



“Giơ tay lên.” Khải chỉa súng về Nolan đang thảnh thơi vẽ tranh.



Nolan vẻ mặt vô tội, ôn hòa nhìn hắn, tựa hồ không hiểu, “Tôi phạm tội gì?”



“Chúng tôi muốn mời cậu về kiểm tra, nếu phối hợp, tôi sẽ không dùng bạo lực.” Khải cũng đã nhìn thấu vấn đề.



Nolan đứng dậy, giơ tay lên… Cây bút trên tay rơi xuống đất, bức tranh bay ra ngoài, rơi xuống mặt sông đen ngòm, trôi nổi…



Trong nháy mắt bức tranh bay xuống sông, Bạch Vũ đứng trên cầu có thể nhìn thấy rõ người trong ảnh, là Triển Dực, ngũ quan hoàn mỹ không sứt mẻ, đôi mắt lạnh như băng, nhìn rất giống nhưng cũng lại không giống…



Bạch Vũ mơ hồ cảm thấy kì lạ.



Lúc Nolan bị Khải còng tay, hắn hỏi, “Tại sao lại bắt tôi?”



Khải không nói gì, chỉ dẫn hắn đi.



Bước qua người Triển Dực, hắn hỏi, “Bởi vì lúc nãy tôi tập kích hắn?”



Khải ngẩn người, khó hiểu nhìn Triển Dực.



Triển Dực không nói gì, chỉ hơi tiến sát nhìn đôi mắt của Nolan — Không hề xuất hiện tình trạng biến dị… Tại sao máy theo dõi lại nói hắn bị biến dị cực độ?



“Tôi có thể mời luật sư không?” Nolan vừa đi vừa hỏi Khải, có vẻ vô cùng lý trí và bình tĩnh.



“Sau khi kiểm tra mới biết được.” Khải đáp một câu, đưa hắn vào xe.



Lúc này người dọn đường cũng đã tới, bước xuống nhìn xung quanh, không thấy cảnh máu chảy thành sông, cũng không thấy thi thể, có chút khó hiểu, “Triển Dực, thi thể đâu?”



Triển Dực nhướn mày, nhìn xe của Khải.



Khải thắt dây an toàn, nhún vai với người dọn đường.



“Còn sống?!” Người dọn đường giống như nhìn thấy kỳ quan thế giới thứ 8.
“Nga…”



“Anh và Phương Húc đi theo Khải, đừng chạy loạn khắp nơi.” Triển Dực nói, “Bảo Lam Lạc chuẩn bị cho vài bảo vệ.”



Mục Tát hơi sửng sốt, “Tại sao?”



“Cứ làm theo đi.” Triển Dực cúp máy, xoay người ra cửa, ngoắc ngoắc Bạch Vũ.



Bạch Vũ mỉm cười, đút hai tay vào túi, chậm rì rì đi theo.



Bà ngoài dặn dò, “Nhớ cẩn thận một chút.”



Bạch Vũ gật đầu, ý bảo mình sẽ canh chừng Triển Dực.



Lúc Triển Dực ra ngoài, hắn mở một cái hộp gì đó gắn trên cửa, được gắn ở một vị trí có chút bí mật.



Bạch Vũ nhìn nhìn, có chút khó hiểu, bên trong có một cái nút, Triển Dực ấn một cái sau đó rời đi.



Bạch Vũ đuổi theo, lúc bọn họ tới bên chiếc xe chuẩn bị đi, đại khái khoảng chừng ba mươi giây, trước cửa nhà bà ngoại liền có rất nhiều chiếc xe dừng lại.



Cửa xe mở ra, có rất nhiều hắc huyết tộc bước xuống, hình như là bảo vệ an toàn cho bà ngoại, cầm đầu là một người rất quen mắt, Bạch Vũ nhớ rõ chính là người thủ hạ của bà nội biến thái kia, gọi là cái gì ý nhỉ…



“Tiếp theo cậu định làm gì?” Bạch Vũ lên xe.



“Đối phương tuyệt đối đã bài trí rất nhiều hơn nữa cũng đã có chuẩn bị.”



“Chúng ta bị động quá nha.” Bạch Vũ nâng cằm nhìn Triển Dực, “Cậu thoạt nhìn rất bình tĩnh, có kế hoạch gì rồi?”



“Tôi không có kế hoạch nhưng tôi có lợi thế.”



Bạch Vũ chớp mắt, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.



Triển Dực khỏi động xe, xoay mặt nhìn hắn, “Là anh.”



Bạch Vũ chỉ mũi, “Tôi á?”



“Anh là người không thể đánh bại, thuộc cấp bậc cao nhất, là người gần nhất với vị trí thần minh, có đúng không?”



Bạch Vũ nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng chạm cằm Triển Dực, “Bỏ ba từ ‘có đúng không’ đi, dùng ngữ khí khẳng định, sùng bái một chút, nói lại một lần nữa.”



Triển Dực rất hợp tác, mỉm cười lặp lại, “Anh là người không thể đánh bại, thuộc cấp bậc cao nhất, là người gần nhất với vị trí thần minh.”



Bạch Vũ vừa lòng gật đầu, “Vậy cậu có phân phó gì?”



Nét cười trên mặt Triển Dực dần thu lại, “Ăn miếng trả miếng.”



Bạch Vũ nheo mắt, “Anh thích!”