Huyết Dạ Dị Văn Lục
Chương 3 : Cánh chim màu trắng
Ngày đăng: 23:01 19/04/20
Triển Dực lúc này đã đến trước cửa số 13, cổ áo được kéo lên rất cao, che đi một nửa khuôn mặt của hắn,
tháo nón bảo hiểm xuống, Triển Dực bước theo cầu thang xuống dưới đường hầm, thuận tiện tháo bao
tay.
Mới vào bước vào, hắn lập tức khẽ nhíu mày...
Bởi vì ở đây có một mùi vô cùng quái dị.
Cảnh viên phụ trách canh gác đang kiểm tra hiện trường, những cảnh viên khi nhìn thấy một nam tử cao
ráo đẹp đẽ đột nhiên bước qua, ai cũng nhịn không được xoay lại nhìn.
"Triển Dực?"
Phụ trách vụ lần này, là một cảnh tham giống như Triển Dực làm việc ở trung tâm, tên hắn là Lam Lạc.
Lam Lạc có mái tóc màu xanh da trời, cao gần 1m9, thoạt nhìn rất giống người mẫu, hắn cũng rất chú ý
tới phong cách ăn mặc.
Đôi máy đen sâu không thấy đáy đã tỏ rõ hắn sở hữu dòng máu cao quý của hắc
huyết tộc.
Vừa nhìn thấy Triển Dực, hắn lập tức nhíu mày, "Không phải chứ, đây là vụ nổ lớn, đâu có liên
quan tới quỷ đỏ?"
Triển Dực không để ý tới hắn, xem xét xung quanh.
Khóe miệng Lam Lạc khẽ rút, "Cậu lại không nhìn tôi, loại người như cậu..."
Vừa mới dứt lời, Khải từ phía trên lập tức chạy xuống dưới.
Chiều cao của Khải cũng xấp xỉ gần bằng Lam Lạc, lúc đi ngang người hắn, Lam Lạc tựa hồ cũng muốn
chào hỏi, nhưng mà Khải không thèm nhìn, Khải không muốn nói lời dư thừa với hắn.
"Đừng vào." Khải bắt lấy cánh tay Triển Dực, thấp giọng nói, "Có kết quả kiểm tra máu rồi, cấp 10, có thể
đã xảy ra biến dị."
"Biến dị?" Trên mặt Triển Dực ít khi nào xuất hiện biểu tình khác, "Lúc trước chưa từng xảy ra."
"Cho nên mới nói con lần này lợi hại!" Nói xong, Khải nhìn xung quanh, "Có một mùi gì đó rất khó ngửi?"
"Có mùi sao?" Cảnh viên phụ trách quan sát điều tra không ngửi được gì, hai mặt nhìn nhau.
"Đúng là có mùi."
Lúc này, Lam Lạc mỉm cười bước tới, nhìn nhìn Khải, "Nhưng mà không phải do cậu ngửi được, mà là
cảm giác được, là bản năng mà...
Nhưng mà cảm giác này cậu đã quên lâu lắm rồi."
hải hơi sửng sốt, nhăn mày lại, hắn biết đây là cảm giác gì! Đúng như Lam Lạc nói, mùi vị này đã lâu
lắm rồi không cảm nhận được, rất nhanh đã quên đi --- Cảm giác sợ hãi!
Khải kinh ngạc không thôi, cảm giác sợ hãi của quỷ hút máu là bản năng, bọn họ bình thường sẽ không vì
đối phương quá mạnh mà trở nên sợ hãi, ngoại trừ chết, chỉ có cấp bậc của huyết thống tạo thành.
Nhưng
hắc huyết tộc bây giờ là cấp cao nhất trong huyết tộc, tại sao lúc này bản năng sợ hãi lại xuất hiện?
"Có người." Triển Dực rút súng ra, bên trong là đạn gây tê theo dạng lỏng, đi vào chỗ bị sụp đổ.
"Này! Triển Dực!" Khải sốt ruột, nhưng Triển Dực từ trước tới giờ đều không để ý tới ai, thích một mình
một cõi, hắn cũng không có cách, đành phải rút súng ra chạy theo.
Lam Lạc hơi hơi mỉm cười, cảm thấy rất thú vị, nên cũng đi theo.
Mặc dù theo người ngoài nhìn vào, ba người chính là "Sưu" một tiếng, không còn thấy tăm hơi đâu.
cạnh còn truyền đến tiếng cười, cùng với thanh âm răng rắc.
Tầm mắt dời sang bên cạnh, ngay tại trên ghế sô pha, có một người đang ngồi, vừa cười vừa xem TV,
trong tay còn cầm một bịch khoai tây chiên.
Người nọ có vẻ rất trẻ, nhưng mà chắc cũng hơn 20 rồi đi, cao gầy, mặc một chiếc áo sơmi trắng với chiếc
quần bình thường, dép lê mang dưới chân lúc ẩn lúc hiện.
Mái tóc ngắn màu trắng có vẻ rất tùy ý, ngũ
quan như được điêu khắc, tròng mắt màu tím nhạt...
"Anh?" Triển Dực ngồi dậy, nhìn người nọ.
Đối phương thấy hắn tỉnh, cho hắn một nụ cười, vỗ vỗ tay dính bột khoai chiên, "Tỉnh rồi hen, nấu cơm
cho tôi ăn đi, bếp ga trong nhà bếp tôi không biết xài."
"Anh là ai?" Triển Dực cảnh giác đứng dậy, "Anh vào đây bằng cách nào?"
"Tôi bảo là sẽ tới trả áo cho cậu mà." Người nọ nói xong, vươn tay chỉ đầu, "Đầu còn choáng không?"
Triển Dực lúc này mới nhận ra --- Không hôn mê! Bất hợp lý nha, lần này thiếu máu nhiều, ít nhất phải
tới nửa tháng mới bình thường lại được.
"Đi nấu cơm đi." Người nọ thúc giục, "Tôi đói bụng, nếu cậu không nấu tôi sẽ ăn cậu!"
riển Dực nhíu mày, "Anh không phải người?"
Đối phương nâng cằm đánh giá Triển Dực, "Đoán thử xem?"
Triển Dực đưa tay rút súng, bắn về phía hắn.
Nhưng mà viên đạn xuyên thủng sô pha chẳng thấy người đâu.
Cảm thấy có hơi thở phía sau, Triển Dực
nhanh chóng dời ra chỗ khác, chỉa súng vào trán người kia.
"Phản ứng rất nhanh, không hổ là hắc kiếp." Người nọ không hề gì sờ cằm, "Lại nói, lúc trước tôi chưa
từng gặp hắc kiếp, không thể tượng tưởng được thật sự có hắc kiếp tồn tại, quả nhiên xinh đẹp như sách
đã ghi."
"Anh rốt cuộc là ai?"
"Lúc nãy cậu đã bảo tôi không phải người, bây giờ còn hỏi tôi là ai?"
Triển Dực không có tính nhẫn nại tiếp tục tranh cãi với hắn, thu súng lại, "Vậy anh làm ơn cút đi, tôi
không rảnh nói chuyện xàm xí với anh."
Người kia cười cười ngồi xuống, thấp giọng nói, "Tôi tên là Bạch Vũ, tôi lại cao hơn cậu, cho nên cậu phải
cho tôi ở nhờ."
"Dựa vào cái gì?" Triển Dực cảm thấy rất buồn cười, thì ra người này tên là Bạch Vũ.
Bạch Vũ một tay nâng cằm, Triển Dực lúc này mới để ý tới trên ngón tay hắn có đeo một chiếc nhẫn ruby
cũ kĩ, tuy rằng rất cũ, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nó rất quý.
Bảo thạch màu đỏ sáng bóng làm nổi lên màu da tái nhợt, có vẻ tà ác cùng yêu mị...
Triển Dực một lần nữa xác định, đây tuyệt đối không phải người, nhưng hắn thuộc chủng tộc nào?
"Tôi có thể giúp cậu làm một chuyện." Thanh âm của Bạch Vũ đè thấp hơn bình thường vài phần, mang
theo một lực hấp dẫn không hiểu phát ra từ đâu, "Bất cứ chuyện gì đó nha!"
Triển Dực trầm mặc một lát, tiến tới, cũng nâng cằm, đối mặt với Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của Triển Dực, chỉ thấy miệng hắn khẽ mở, nói ra hai từ,
"Cút đi."