Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 4 : Mối quan hệ của chuỗi thức ăn

Ngày đăng: 23:01 19/04/20


Thanh âm “Ong ong” vang lên, cắt ngang tình huống của hai người hiện tại.



Bạch Vũ xoay đầu, nhìn thấy một miếng hình chữ nhật ở trên bàn đang rung rung, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm miếng hình chữ nhật, giống như chưa từng thấy qua.



Triển Dực cũng nhìn về phía đó, hỏi, “Chuyện gì?”



Đây là điện thoại, bên kia lập tức truyền đến một giọng nữ, “Khải nói cậu bị bệnh?”



“Không.” Triển Dực trả lời.



“Vậy sao không tới cảnh cục?”



“Chuyện gì?”



“Mở màn hình, tôi đã gửi tin tức tới.”



Triển Dực vòng ra sau bàn, chỉ thấy có một người nào đó bị cảnh sát bắt, đưa về cảnh cục.



Triển Dực nhìn không hiểu, hỏi lại, “Nói trọng điểm.”



“Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện.” Ngữ khí của người kia có chút đông cứng, xem ra không thể cầu xin người khác, “Vườn cây Alice, đã từng nghe chưa?”



Triển Dực hơi nhấc mi, “Vụ án người làm vườn biến thái?”



“Đúng vậy, đã bắt được hung thủ.” Đối phương tạm ngừng một chút, “Là hồng huyết.”



“Thì sao?” Triển Dực không nghe ra trọng điểm, khinh nhu mi tâm, sắp hết kiên nhẫn.



“Thi thể của nạn nhân cũng đã tìm được.” Nói tới đây, ngữ khí lại thêm âm trầm, “Người chết đều là người mang mầm bệnh B.N, hơn nữa còn trong phạm vi theo dõi, cho nên tôi nghi ngờ có người tiết lộ thông tin của cảnh cục.”



Triển Dực ngẩng đầu, “Người mang mềm bệnh?”



“Đúng vậy, tôi muốn biết hắn lấy tin tức từ đâu.” Giọng nữ càng thêm lạnh, “Nhưng hắn không chịu nói, trừ phi…”



“Trừ phi cái gì?”



“Hắn nói có thể sẽ nói cho cậu biết.”



Triển Dực khó hiểu, “Hắn tên là gì?”



“Cho tới bây giờ, tư liệu của hắn chỉ có thể cho biết, hắn là người làm vườn.”



Triển Dực nghĩ nghĩ, “Năm phút nữa tôi đến.” Nói xong, lập tức cúp máy.



Triển Dực đứng lên, mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc áo khoác màu đen, xoay người ra ngoài.



Bạch Vũ ngồi trên ghế sô pha phất tay với hắn, “Chừng nào về nhớ nấu cơm nghen.”



Triển Dực đột nhiên rút súng ra, không hề chần chờ nổ súng về phía Bạch Vũ.



Bạch Vũ cũng không né, ngồi trên ghế sô pha, nhìn viên đạn bắn vào bả vai, xuyên qua da nhưng không hề chảy máu.



Triển Dực hơi sửng sốt.



Bạch Vũ vươn tay lấy viên đạn ra, cầm bằng hai ngón, nhìn về phía Triển Dực, “Đạn bạc a, cho nên mới nói, càng xinh đẹp, tâm địa càng ác độc.”



“Anh không phải huyết tộc?” Triển Dực tuy rằng biết đạn bạc không thể lấy mạng của huyết tộc trong tức khắc, nhưng đạn bạc có thể xuyên qua người huyết tộc, tạo thành vết thương, người này rốt cuộc là ai?



Bạch Vũ nằm nghiêng xuống ghế sô pha, ung dung nhìn Triển Dực, “Ba mẹ của cậu, ai trong hai người họ là hắc huyết tộc?”



Triển Dực không nói, đang lo lắng dùng phương pháp gì mới giết được người này.



“Thủ lĩnh của hắc huyết tộc vẫn là gia tộc Lancer à?” Bạch Vũ đột nhiên hỏi.
Tát Lỵ Nhĩ bọn họ cạy cửa nửa ngày, đổi lấy một tiếng “Cạch”, cửa mở ra. Triển Dực bước ra ngoài, thuận tiện tháo bao tay.



“Cậu…” Tát Lỵ Nhĩ nhìn vào bên trong phòng thẩm vấn, há to miệng. Người làm vườn lúc nãy còn ra hình người, bây giờ thì như cái gối bị đập bầm dập, quỳ rạp trên mặt đất chưa biết sống chết, tròng mắt sắp rớt ra ngoài.



Tát Lỵ Nhĩ không thể nói rõ.



Triển Dực xoay người bước đi.



“Cậu hỏi cái gì vậy?” Tát Lỵ Nhĩ truy vấn.



Triển Dực không dừng cước bộ, nhẹ nhàng đưa tay ngăn lại, “Rất hữu dụng, cám ơn.”



Nói xong, vào thang máy, tâm trạng tựa hồ không tồi.



Tát Lỵ Nhĩ thở dài, nhìn nhân viên y tế đang cấp máu nhân tạo cho người làm vườn, thuận tiện nắn lại xương. Vài tiểu cảnh viên đang đỡ ngực, bởi vì tim đang đập vô cùng lợi hại.



Chỉ có Tát Lỵ Nhĩ biết, tim đập không phải vì ái mộ, mà là theo bản năng… Máu của hắc kiếp, đối với huyết tộc mà nói, nó mang lực hấp dẫn chết người giống như dương chi cam lộ, đương nhiên,Triển Dực là hắc kiếp, bí mật này chỉ có rất ít người biết.



Triển Dực về tới văn phòng BN, bên tai vẫn là những lời khai của người làm vườn lúc nãy, virus B.N sẽ phát sinh biến dị, không phải người mang mầm bệnh nào cũng chịu bị khống chế hoặc bị tiêu diệt, tiến hóa thêm một bước mới là con đường sống.



Nói cách khác, có một số người mang mầm bệnh B.N đang tự làm thí nghiệm chữa bệnh, trong máu xuất hiện tình trạng bị phá hư, đó chính là tác dụng phụ của thí nghiệm.



Triển Dực nằm xuống ghế sô pha, tiếp tục xem tư liệu trong mắt kính… Cuối cùng, phát hiện ra một con, so với lời của người làm vườn vô cùng ăn khớp. Vị trí bị nổ trong đường hầm, theo kinh độ và vĩ độ, vào một ngàn năm trước, nơi đó cũng từng xảy ra động đất giống như mấy hôm trước. Hơn nữa nơi đó… theo lịch sử của loài người ghi chép, là nơi mà bạch huyết tộc cuối cùng thường xuyên lui tới.



Khải cùng Phương Húc nhìn thấy Triển Dực đột nhiên ngồi bật dậy, tháo mắt kính ra chạy đi.



Hai người nhìn nhau — Có chuyện gì vậy?



Triển Dực chạy về nhà, mở cửa ra không thấy tung tích của Bạch Vũ đâu, chỉ có cửa sổ đang mở, cùng tuyết rơi dính đầy trên cửa.



Triển Dực bước tới nhìn, chỉ thấy trên cửa sổ có hai người tuyết làm bằng bông tuyết, nhìn có vẻ trẻ con, nhưng mà rất mập mạp đáng yêu. Nhìn ra bầu trời trắng toát bên ngoài, Triển Dực nhíu mày — Cuối cùng hắn chính là một con quỷ hút máu màu trắng à?



Đang lúc xuất thần, bên cạnh truyền đến hơi thở lạnh như băng, “Cậu đang nhớ tôi?”



Triển Dực xoay đầu lại.



Bạch Vũ đứng đằng sau, hơi hơi mỉm cười, “Vừa rồi có người vào nên tôi tạm lánh.”



“Ai vào?” Triển Dực bực bội, nhà hắn còn có ai dám vào?



Bạch Vũ ngẩng đầu lên còn thật sự suy nghĩ, cúi đầu, “Chắc là biến thái đi?”



Triển Dực không biết hắn nói thật hay nói dối, chỉ nhìn vào đôi mắt màu tím của hắn, hỏi, “Anh là bạch huyết tộc?”



Bạch Vũ nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên cổ Triển Dực, “Có muốn bất tử không?”



Triển Dực đẩy tay hắn ra, “Khỏi.”



“Cậu không muốn trường sinh bất lão?” Bạch Vũ nghiêng đầu.



Triển Dực bước tới bên sô pha, “Thế giới này không có gì làm tôi lưu luyến đến mức đó.”



Bạch Vũ nhếch khóe miệng, nhìn Triển Dực cởi áo khoác, bước vào phòng bếp, nấu một tô mì, đặt lên bàn, “Ăn đi.”



Bạch Vũ kinh ngạc nhìn hắn.



Triển Dực vươn tay túm áo hắn kéo tới, “Anh đã nói, tôi lo ăn ở cho anh, anh làm mọi chuyện cho tôi.”



Bạch Vũ cúi đầu, chiếc cằm lơ đãng tiến sát tới bên tai Triển Dực, cười hỏi, “Vậy giờ sao? Có phải tôi muốn ăn cái gì đều được?”



Hết