Huyết Mạch Phượng Hoàng
Chương 11 :
Ngày đăng: 20:27 21/04/20
Type: VẠN HOA PHI VŨ
“Đây chính là Ngũ Thông Thần? Nhưng sao tướng mạo lại khác với miêu tả trong sách cổ quá vậy. Hơn nữa không phải Ngũ Thông Thần chỉ có một thôi sao, chẳng qua hình dáng khác nhau, dáng vẻ không phải quỷ củng chẳng phải yêu? Nhưng Ngũ Thông Thần cô nói dường như là đám quỷ kia thì phải?”
Tô Mạt nhìn vào trong sân thấy mấy con quỷ lạ mắt, dĩ nhiên rất khó hiểu. Phải biết rằng trước khi Tô Mạt được truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng, Đào Tử từng đặc biệt “phổ cập” một khóa tăng cường cho cô, trong đó có ghi về Ngũ Thông Thần. Nhưng Ngũ Thông Thần trong trí nhớ của cô với thực tế trước mắt lại khác nhau một trời một vực.
Đầu tiên là chênh lệch số lượng, trong trí nhớ của cô Ngũ Thông Thần chỉ có một, cũng coi như là tà thần Nhưng trước mắt lại có tận năm.
Hơn nữa, trong ấn tượng của cô, Ngũ Thông Thần chẳng ra thể loại nào cả. Nói là yêu quái nhưng lại mặt xanh nanh vàng, mặt mày đáng ghét. Nói là quỷ thì lại có tà pháp mà ác quỷ không thể đạt được.
Trước nghi ngờ của Tô Mạt, Vị Ương cười giải thích, “Dù sao đây cũng là Quỷ giới, dĩ nhiên sẽ có sai lệch với miêu tả tại nhân gian. Hơn nữa cũng chưa từng thấy loài người các cô tiêu diệt được Ngũ Thông Thần chân chính mà.” Nhìn bọn quỷ nhảy múa trong sân, Vị Ương nói tiếp, “Ngũ Thông Thần này tuy thuộc tà thần nhưng nếu người ta cung phụng đâu ra đấy cũng có thể là thần tài. Không những thế còn linh nghiệm hơn cả chính thần. Nhưng một khi ai đó xúc phạm Ngũ Thông Thần thì kẻ đó chắc chắn sẽ tan cửa nát nhà.”
Ba người ngoài tế đàn thảo luận về đám quỷ, khi thời gian dần trôi, tế đàn rốt cuộc bắt đầu có biến chuyển.
Nhịp trống da người càng lúc càng dồn dập, trong tế đàn chẳng biết từ khi nào đã phủ màn sương mỏng, tựa như trắng mà không phải trắng, khiến người ta cảm thấy mơ hồ. Tế đàn xuất hiện một bầu không khí không tên, muốn miêu tả thì lại chẳng mảy may có đầu mối nào.
“Hai người cẩn thận, sương mù này kết hợp với tiếng trống sẽ khiến cho khí trường mang sắc thái cổ xưa. Hai người tuyệt đối đừng mắc bẫy mà bại lộ thân phận.”
Nhìn sương mù màu trắng kéo đầy tế đàn, Vị Ương vộỉ vàng ngừng giải thích về Ngũ Thông Thần, nhắc nhở Tô Mạt và Hàn Ngạo suýt nữa trúng đòn.
Nghe Vị Ương nhắc nhở, hai người nghiêm mặt lại, không gặng hỏi trong tế đàn có ai vói ai nữa mà thầm niệm pháp chú để tĩnh tâm. Sau dó lẳng lặng nhìn biến chuyển trong tế đàn, không lên tiếng nữa.
Vị Ương thấy hai người đã tiến vào trạng thái đề phòng thì gật đầu, cũng chuyển ánh mắt vào tế đàn. Xem ra có lẽ Quỷ Vương thành Nam sắp xuất hiện rồi.
Quả nhiên, khi màn sương mù càng lúc càng đậm và nhịp trống da người vang vọng hơn, quỷ trong tế đàn cũng không vì sương mù kéo đến mà yên tĩnh, toàn bộ lại còn lắc lư theo tiết tấu của tiếng trống.
Thấy cảnh tượng trong sân, Tô Mạt và Hàn Ngạo nhìn nhau, xem ra tiếng trống không những quấy nhiễu hành động của con người mà còn có thể phối hợp với sương mù mê hoặc đám ma quỷ. Nhìn mấy con quỷ này gần như đã mất đi lí tri. Tình cảnh lúc này có thể nói là phù hợp với ý nghĩa của bốn chữ “bầy quỷ múa loạn“.
Cuối cùng, khi lớp sương mù dày đặc dần mỏng đi, quỷ trong sân cũng từ từ yên tĩnh lại, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Phía chân tròi lấp ló một vầng trăng màu máu sáng rực. Dưới vầng trăng máu như có thứ gì đó đang bay về phía bên này.
“Không ngờ lại có thể mời được chị cả đến đại điển Bách Quỷ Dạ Hành này, đã lâu không gặp, đợi sau khi đại điển kẽt thúc chi bằng chị theo tôi về phủ nghi ngơi vài ngày, tránh cho Tử Khanh luôn nhắc đến chị.”
Vị Ương khẽ mím cười, “Cũng được, mọi người có thể cùng ôn chuyện cũ, nhưng có thể thấy cậu nhiều lời như thế này cũng thật kì lạ.” Nói xong cô quay đầu nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo, “Không ngại ở lại vài ngày với tôi chứ?”
Mặc Uyên nhìn thấy Tô Mạt và Hàn Ngạo luôn quan sát mình và Từ Khanh.
“Chị giao thiệp với loài người từ lúc nào thế? Nên chú ý một chút, quỷ trong đại điển này cao thấp không đều, cẩn thận gặp phiền phức.” Khi nhìn thấu thân phận của hai người, Mặc Uyên nhíu mày cất tiếng khuyên Vị Ương.
“Tôi làm việc khi nào phải nhìn mặt người khác chứ, không sao cả, có điều cậu nói cũng đúng, hôm nay quỷ ở đây quá đông, đây là bạn tốt ở Nhân giới của tôi, khó lắm mới đến thăm tôi được một lần, coi như tôi xin cậu chút sĩ diện, giúp tôi thu xếp ổn thỏa cho họ trước. Đến lúc tôi đi thì tôi sẽ tự đưa họ đi luôn.”
“Cũng được, vậy để họ ở bên cạnh chị đừng nên đi lung tung, đợi sau khi đại điển kết thúc rồi tính.” Tử Khanh không đợi Mặc Uyên trả lời, giành trước nhận lời với chị mình.
Mặc Uyên bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh đành phải gật đầu, mọi người lại đưa mắt nhìn cảnh tượng trong tế đàn.
Sau khi Quỷ Vương Mặc Uyên ngồi xuống, đám quỷ trong sân lần nữa sục sôi, trên lối vào là quỷ đầu to bị biến thành Đào Tử đang bị quỷ binh kéo ra. Thấy tế phẩm xuất hiện, không khí trong sân càng cuồng nhiệt hơn.
Quỷ binh ra sức ném quỷ đầu to hóa thân thành Đào Tử lên không trung, chỉ thấy một trăm con quỷ dưới đất ùa lên, phóng đến tế phẩm.
Tô Mạt và Hàn Ngạo không ngờ kết quả của tế phẩm là như thế, đồng thời thầm cảm thấy may mắn vì đã kịp thời cứu được Đào Tử, nếu không hiện tại người bị chúng quỷ tranh đoạt sẽ là Đào Tử rồi.
Cảnh tượng tranh đoạt trong sân không duy trì bao lâu, quỷ đầu to hóa thân thành Đào Tử nhanh chóng bị tên tà thần Ngũ Thông Thần mà nhóm Tô Mạt vừa thảo luận cướp đi. Chỉ trong thoáng chốc, năm tên tà thần mặt mày dữ tợn đã xé tế phẩm vừa cướp được thành bốn năm mảnh, máu tươi văng tung tóe khiến tâm trạng tất cả loài quỷ đang có mặt càng kích động.
“Đi thôi.” Mặc Uyên đứng dậy, thản nhiên lên tiếng, “Tế phẩm đã có chủ, đại điển này cũng xem như kết thúc, trở về phủ rồi nói.”
Nói xong hắn kéo Tử Khanh đứng dậy rồi rời khỏi vị trí của mình, Vị Ương nhìn vào sân, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo còn đang sững sờ:
“Chán òm, đừng xem nữa, đi thôi.”
Tiếng Vị Ương khiến hai người hoàn hồn, hai người không chần chừ nữa, đi theo Vị Ương rời khỏi tế đàn Bách Quỷ bẩn thỉu ghê rợn này.