It's In His Kiss
Chương 20 :
Ngày đăng: 15:44 19/04/20
Tối muộn hôm đó. Thật ra thì khá là muộn. Những nỗ lực phiên dịch của Hyacinth phải bị hoãn lại vì một bữa ăn tối gia đình dài dằng dặc, theo sau là một trò chơi đố chữ lâu như không bao giờ kết thúc. Cuối cùng, vào mười một giờ rưỡi, cô tìm thấy thông tin cô đang tìm.
Sự phấn khích hóa ra lại có hấp lực hơn tính thận trọng.
Chỉ mười phút nữa thôi là Gareth sẽ không có ở đó để nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh đã tròng vào cái áo chui đầu, một loại áo làm bằng len sần sùi mà bà ngoại anh sẽ bảo là cực kỳ gớm ghiếc nhưng lại có lợi là có màu đen thui. Anh đang ngồi trên ghế sofa để mang đôi giày có đế êm nhất khi anh nghe thấy nó.
Một tiếng gõ cửa. Khẽ nhưng dứt khoát.
Liếc nhìn đồng hồ treo tường, anh thấy đã gần nửa đêm. Phelps đã lên giường từ lâu, thế nên Gareth tự đến cửa, đứng gần cánh cửa gỗ dày với một câu, “Vâng?”
“Là em đây,” câu trả lời dai dẳng vọng đến.
Gì chứ? Không, không thể là...
Anh giật cửa.
“Em đang làm gì ở đây?” anh rít lên giận dữ, kéo Hyacinth vào phòng. Cô bay vèo qua anh, sẩy chân ngã vào một cái ghế khi anh thả cô để ngó ra hành lang. “Em không đưa ai theo hay sao?”
Cô lắc đầu. “Không có thời gian - ”
“Em điên rồi hả?” anh điên tiết thì thầm. “Bộ em hoàn toàn mất trí rồi sao?” Anh cứ nghĩ mình tức giận với cô vào lần trước cô cũng làm thế này, một mình chạy quanh Luân Đôn khi trời tối. Nhưng ít ra lần đó cô còn có một cái cớ chấp nhận được, vì cô đã bị cha anh làm cho bất ngờ. Lần này - lần này -
Anh khó mà kiềm chế bản thân. “Anh sẽ phải nhốt em lại,” anh nói, hầu như tự nhủ hơn là nói với cô. “Đúng vậy. Đó là phương án duy nhất. Anh sẽ phải đè em xuống và - ”
“Nếu anh chịu lắng ng - ”
“Vào đây,” anh nạt, chộp lấy cánh tay cô và kéo cô vào phòng ngủ của anh. Đó là căn phòng cách xa phòng ngủ của Phelps nhất vì còn cách một phòng khách. Ông ta thường ngủ say như chết, nhưng cứ theo đà vận may của Gareth, hôm nay ông ta sẽ quyết định thức dậy ăn bữa khuya.
“Gareth,” Hyacinth thì thầm, lủi thủi theo sau anh, “Em phải nói với anh - ”
Anh quay nhìn cô với đôi mắt tức tối. “Anh không muốn nghe bất cứ điều gì từ em ngoại trừ những câu bắt đầu với ‘Em là một kẻ ngu ngốc chết bầm.’ ”
Cô khoanh hai tay. “Xem nào, em chắc chắn sẽ không nói thế.”
Anh xòe rồi co những ngón tay lại, cử động được kiềm chế thật cẩn trọng đó là thứ duy nhất giúp anh không nhảy xổ vào cô. Cả thế gian đang chuyển sang một sắc đỏ nguy hiểm, và tất cả những gì anh có thể nghĩ là hình ảnh cô chạy vùn vụt qua Mayfair, một thân một mình, chỉ để bị tấn công, bị sờ soạng -
“Anh sẽ giết em,” anh nghiến răng.
Chết tiệt, nếu có ai đó sắp tấn công và sờ soạng cô thì thà kẻ đó là anh.
Nhưng cô chỉ lắc đầu, không hề nghe những gì anh nói. “Gareth, em phải - ”
“Không,” anh nhấn mạnh. “Không một từ nào. Đừng nói một từ nào. Chỉ ngồi đó - ” Anh chớp mắt, nhận ra cô đang đứng, rồi chỉ vào cái giường. “Ngồi đó,” anh nói, “yên lặng, cho đến khi anh nghĩ ra phải làm cái khỉ khô gì với em.”
Cô ngồi xuống, và lần đầu tiên cô không trông như sắp mở miệng nói. Thật ra thì, trông cô khá là tự mãn.
Khiến anh nghi ngờ ngay lập tức. Anh không biết làm sao cô đoán ra anh đã chọn tối nay để trở lại Nhà Clair tìm bộ nữ trang lần cuối. Anh hẳn đã để lộ gì đó, ám chỉ về chuyến đi này ở một trong những cuộc trò chuyện mới đây của họ. Anh thích nghĩ mình cẩn trọng hơn nhiều, nhưng Hyacinth rất cáo già, và nếu có ai đó có thể suy luận ra những ý định của anh, đó sẽ là cô.
Theo ý anh thì đó là một nỗ lực ngu ngốc; anh chẳng có một manh mối nào về bộ nữ trang kim cương ngoài giả thiết của Hyacinth về phòng ngủ của phu nhân nam tước. Nhưng anh đã hứa với cô anh sẽ đi, và anh phải là người có ý thức danh dự cao hơn anh nghĩ, bởi vì đây là lần thứ ba trong tháng này anh sửa soạn tới Nhà Clair.
Anh trừng mắt với cô.
Cô bình thản mỉm cười.
Làm anh nổi cơn tam bành. Thế đấy. Tuyệt đối -
“Được rồi,” anh nói, giọng anh thấp đến mức gần như run rẩy. “Chúng ta sẽ đặt ra vài luật lệ, ngay tại đây và ngay bây giờ.”
Sống lưng cô dựng lên. “Em xin thứ lỗi.”
“Khi chúng ta đã kết hôn, em sẽ không được rời khỏi nhà mà không có sự cho phép của anh - ”
“Không bao giờ?” cô ngắt lời.
“Cho đến khi em đã chứng tỏ mình là một người trưởng thành có ý thức trách nhiệm,” anh kết thúc, khó mà nhận ra chính mình trong những lời đó. Nhưng nếu đây là điều cần thiết để giữ thứ đồ ngốc nhỏ bé này được an toàn khỏi bản thân cô, thì cứ vậy đi.
Cô thở ra một hơi sốt ruột. “Từ khi nào anh lại trở nên vênh váo như vậy?”
“Từ khi anh yêu em!” anh gần như rống lên. Hay có lẽ anh đã làm thế, nếu họ không ở giữa một căn hộ với những người đàn ông độc thân thức khuya và thích bàn chuyện ngồi lê đôi mách.
“Anh...Anh...Anh làm sao?”
Miệng cô há ra thành một hình trái xoan nhỏ hấp dẫn, nhưng Gareth đã quá sừng sộ để tán thưởng điều đó. “Anh yêu em, người phụ nữ ngu ngốc,” anh nói, hai cánh tay co giật và vung vẩy như một người điên. Thật đáng kinh ngạc làm sao, thứ mà cô đã biến đổi anh. Anh không thể nhớ ra lần cuối cùng anh đã nổi giận như thế này, lần cuối cùng có người đã khiến anh quá giận dữ đến mức lắp bắp không thành câu.
Chỉ trừ cô, tất nhiên.
Anh nghiến răng trèo trẹo. “Em làm anh phát cáu, khiến anh nổi điên - ”
“Nhưng - ”
“Và em không bao giờ biết lúc nào thì nên im miệng, nhưng Chúa cứu giúp anh, anh vẫn cứ yêu em - ”
“Nhưng, Gareth - ”
“Và nếu anh phải cột em vào cái giường chết dẫm chỉ để bảo vệ em khỏi bản thân em, thì thề có Chúa chứng giám, anh sẽ làm.”
“Nhưng Gareth - ”
“Không một từ nào. Không một từ chết tiệt nào nữa,” anh nói, ngúc ngoắc ngón tay vào cô trong một kiểu thái độ cực kỳ bất lịch sự. Cuối cùng, bàn tay anh dường như cứng đơ lại, ngón trỏ chĩa ra bất động, và sau một vài cử động ngớ ngẩn, anh cũng xoay xở để ngừng lại và lê hai bàn tay chống lên hông.
Cô đang nhìn anh chằm chằm, đôi mắt xanh lơ to tròn và đầy kinh ngạc. Gareth không thể dứt mắt đi khi cô từ từ đứng lên và rút ngắn khoảng cách giữa họ.
“Anh yêu em à?” cô thì thầm.
Hyacinth gật đầu, rúc vào người anh, tận hưởng cảm giác có anh ở sau lưng cô. “Hai tuần,” cô nói, gần như một tiếng thở dài. “Có thể chỉ một thôi.”
“Càng tốt,” anh đồng ý.
Họ nằm bên nhau trong nhiều phút, tận hưởng sự tĩnh lặng, và rồi Hyacinth vặn người trong vòng tay anh, nghểnh cổ để có thể thấy mặt anh. “Anh định đi đến Nhà Clair tối nay đấy à?”
“Em không biết sao?”
Cô lắc đầu. “Em đã không nghĩ anh sẽ đi thêm lần nữa.”
“Anh đã hứa với em là anh sẽ đi mà.”
“À, vâng,” cô nói, “nhưng em cứ nghĩ anh đang nói dối, chỉ để tử tế.”
Gareth lẩm nhẩm chửi thề. “Em sẽ là cái chết của anh. Anh không thể tin em lại không có ý định bảo anh đi.”
“Tất nhiên là em có ý bảo anh đi,” cô nói. “Em chỉ không nghĩ anh sẽ đi thôi.” Và rồi cô ngồi lên, thật đột ngột làm cái giường lắc lư. Đôi mắt cô mở to, và chúng sáng lên một tia nhìn long lanh nguy hiểm. “Đi thôi. Ngay tối nay.”
Trả lời phát một là xong. “Không.”
“Ôi, đi mà. Đi mà. Như một món quà cưới cho em vậy.”
“Không,” anh nói.
“Em hiểu sự chần chừ của anh - ”
“Không,” anh lặp lại, cố gắng làm ngơ cái cảm giác ỉu xìu trong bụng anh. Cái cảm giác ỉu xìu rằng anh sắp mủi lòng. “Không, anh không nghĩ em hiểu.”
“Nhưng thật đấy,” cô nói, đôi mắt rạng rỡ và đầy thuyết phục, “chúng ta có gì để mất chứ? Chúng ta sẽ kết hôn trong hai tuần nữa - ”
Anh nhướng một bên mày.
“Tuần tới,” cô chỉnh lại. “Tuần tới, em hứa.”
Anh cân nhắc chuyện đó. Nó rất cám dỗ.
“Đi mà,” cô nói. “Anh biết anh cũng muốn mà.”
“Tại sao,” anh tự hỏi rõ to, “mình lại có cảm giác như trở lại thời đại học, với những người bạn suy đồi đang thuyết phục mình phải uống thêm ba ly rượu gin nữa nhỉ?”
“Tại sao anh lại muốn làm bạn với một kẻ suy đồi?” cô hỏi. Rồi cô mỉm cười với sự tò mò láu lỉnh. “Và anh có làm theo không?”
Gareth suy xét tính khôn ngoan của việc trả lời câu hỏi đó; thật vậy, anh không muốn cô biết những trò phá rào của anh thời còn đi học. Nhưng chuyện đó sẽ lái cô khỏi chủ đề bộ nữ trang, và -
“Đi thôi,” cô lại giục. “Em biết anh cũng muốn mà.”
“Anh biết mình muốn gì,” anh thì thầm, ôm một bàn tay quanh mông cô, “và không phải là chuyện đó.”
“Anh không muốn bộ nữ trang à?” cô khích.
Anh bắt đầu mơn trớn cô. “Mmm-hmmm.”
“Gareth!” cô ré lên, cố gắng vùng ra.
“Gareth có hay Gareth - ”
“Không,” cô nói dứt khoát, không hiểu bằng cách nào cũng thoát được anh và lập cập đến được đầu giường bên kia. “Gareth, không. Không cho đến khi chúng ta đến Nhà Clair để tìm bộ nữ trang.”
“Lạy Thượng Đế,” anh cằn nhằn. “Đúng là Lysistrata, đến với con trong hình hài con người.” (*Lysistrata: nhân vật nữ trong vở kịch cùng tên của Aristophanes, kể về sứ mệnh phi thường của một người phụ nữ phải kết thúc cuộc chiến tranh Peloponesian giữa Hy Lạp và Sparta. Lysistrata đã thuyết phục phụ nữ Hy Lạp cấm chồng và người tình quan hệ chăn gối để buộc họ thương lượng hòa bình, nhưng kết quả lại làm bùng lên cuộc chiến giữa hai giới - theo wikipedia*)
Cô quẳng một nụ cười đắc thắng qua vai khi cô mặc váy áo.
Anh đứng lên, biết mình đã đại bại. Và hơn nữa, đúng là cô có lí ở một điểm. Lo lắng chủ yếu của anh là cho thanh danh cô; chừng nào cô còn ở cạnh anh, anh hoàn toàn tự tin mình có đủ khả năng giữ cho cô được an toàn. Nếu họ thật sự sắp sửa kết hôn trong một hoặc hai tuần tới, thì nếu trò quậy của họ có bị bắt gặp, nó cũng sẽ được dàn xếp với một cái đá lông nheo và một nụ cười đưa tình. Nhưng dù vậy, anh vẫn cảm thấy ít ra mình cũng phải tỏ vẻ phản kháng một chút, cho nên anh nói, “Chẳng phải lẽ ra em phải mệt mỏi sau màn mây mưa đó à?”
“Cực kỳ sung sức đấy nhé.”
Anh thở ra một hơi mệt mỏi. “Đây là lần cuối cùng,” anh nói nghiêm nghị.
Câu trả lời của cô được đưa ra ngay lập tức. “Em hứa.”
Anh mặc quần áo. “Anh nói thật lòng đấy. Nếu tối nay chúng ta không tìm thấy bộ nữ trang, chúng ta sẽ không đi thêm lần nào nữa cho đến lúc anh thừa kế. Rồi em có thể dỡ cái nhà đó luôn, từng viên đá nếu em thích.”
“Sẽ không cần thiết đâu,” cô nói. “Chúng ta sẽ tìm ra chúng tối nay. Em có thể cảm thấy điều đó trong xương tủy mình.”
Gareth nghĩ đến vài câu đáp trả, chẳng có câu nào hợp tai cô.
Cô nhìn xuống người mình với một vẻ mặt nuối tiếc. “Em không được phục trang cho việc này,” cô nói, vuốt ngón tay lên những nếp váy. Cái váy màu tối, nhưng đó không phải là quần của một cậu nhóc mà cô đã mặc hai lần trước.
Anh thậm chí còn không thèm đề nghị họ hoãn lại. Chẳng có ích gì đâu. Khi cô đang gần như tươi roi rói vì hưng phấn.
Và đúng y như rằng, cô nhấc một bàn chân từ dưới gấu váy lên, và nói, “Nhưng em đang mang đôi giày dễ chịu nhất của mình, và chắc chắn đó là điều quan trọng nhất.”
“Chắc rồi.”
Cô không thèm đếm xỉa đến câu càu nhàu của anh. “Anh sẵn sàng chưa?”
“Vẫn sẵn sàng như thường lệ,” anh nói với một nụ cười gượng gạo. Nhưng sự thật là, cô đã gieo hạt mầm của sự phấn khích vào trong anh, và anh cũng đã vẽ ra kế hoạch trong đầu mình. Nếu anh không muốn đi, nếu anh không tin mình có khả năng giữ cho cô an toàn, anh sẽ trói cô vào giường trước khi để cho cô bước một bước ra ngoài vào ban đêm.
Anh cầm tay cô, nâng nó lên môi, hôn cô. “Chúng ta đi chứ?” anh hỏi.
Cô gật đầu và rón rén đi trước anh, vào hành lang. “Chúng ta sẽ tìm ra chúng,” cô nói khẽ. “Em biết chúng ta sẽ tìm ra.”