It's In His Kiss
Chương 21 :
Ngày đăng: 15:44 19/04/20
Nửa tiếng sau.
“Chúng ta sẽ không tìm ra chúng.”
Hyacinth vắt hai tay lên hông khi cô nhìn khắp phòng ngủ nữ nam tước. Họ đã trải qua mười lăm phút để đến Nhà Clair, năm phút để lẻn vào đường cửa sổ hỏng và trèo lên phòng ngủ, và mười phút vừa qua để tìm kiếm từng ngóc ngách.
Chẳng thấy bộ nữ trang đâu cả.
Thật không giống Hyacinth khi thừa nhận thất bại. Thật ra, nó hoàn toàn ngược với cá tính của cô đến mức câu “Chúng ta sẽ không tìm ra chúng,” đã được thốt ra vì quá ngạc nhiên.
Cô đã không nghĩ đến chuyện họ có thể sẽ không tìm thấy bộ nữ trang. Cô đã mường tượng toàn bộ câu chuyện trong đầu cả trăm lần, cô đã dàn dựng và trù tính tất cả, cô đã nghĩ toàn bộ kế hoạch này đến nổ cả đầu, và chẳng có một lần nào cô lại hình dung mình phải đi về tay trắng.
Cô cảm giác như bị quẳng vào một bức tường gạch.
Có lẽ cô đã quá lạc quan đến độ ngu ngốc. Có lẽ cô chỉ quá mù quáng. Nhưng lần này, cô đã sai.
“Em bỏ cuộc à?” Gareth hỏi, nhìn lên cô. Anh đang quỳ bên chiếc giường, lần tìm những ván ô trên bức tường sau đầu giường. Và anh nghe như...không phải hài lòng, nhưng cứ như đã xong xuôi, nếu điều đó là có thể.
Anh đã biết họ sẽ không tìm thấy gì cả. Hoặc nếu anh không biết, anh đã gần như chắc chắn. Và anh đã đến đây tối nay hầu như chỉ để chiều lòng cô. Hyacinth quyết định cô càng yêu anh nhiều hơn vì điều đó.
Nhưng giờ, biểu hiện, vẻ mặt, và giọng anh dường như ngụ ý - Chúng ta đã cố gắng, chúng ta đã thất bại, chúng ta có thể đi tiếp từ đây được rồi chứ?
Chẳng có nụ cười thỏa mãn nào, chẳng có câu “Anh đã bảo em rồi còn gì”, chỉ một ánh nhìn trực diện, thẳng thắn, có lẽ với một chút thất vọng như thể một góc nhỏ nhoi trong anh đã hy vọng mình sai.
“Hyacinth?” Gareth nói, khi cô không trả lời.
“Em...À thì...” Cô không biết nên nói gì.
“Chúng ta không có nhiều thời gian,” anh chêm vào, khuôn mặt khoác lên một vẻ nghiêm khắc. Rõ ràng thời gian suy ngẫm của cô đã chấm dứt. Anh đứng lên, chà hai bàn tay vào nhau để phủi bụi. Phòng ngủ của phu nhân nam tước đã bị bỏ không, và có vẻ không được lên lịch lau dọn thường xuyên. “Tối nay là cuộc họp mặt hàng tháng của nam tước với câu lạc bộ gây-giống-chó-săn của ông ta.”
“Gây-giống-chó-săn?” Hyacinth lặp lại. “Ở Luân Đôn á?”
“Họ họp mặt vào ngày Thứ Ba cuối cùng của tháng mà chưa hủy buổi nào,” Gareth giải thích. “Họ đã tiếp diễn việc đó nhiều năm rồi. Để theo kịp kiến thức cần thiết trong khi họ ở Luân Đôn.”
“Kiến thức cần thiết thay đổi thường xuyên lắm sao?” Hyacinth hỏi. Đó là loại mẩu tin vớ vẩn luôn khiến cô hứng thú.
“Anh không biết,” Gareth trả lời ngay. “Đó có thể chỉ là một cái cớ để đàn đúm nhậu nhẹt. Những cuộc họp mặt thường kết thúc vào mười một giờ, và rồi họ dành khoảng hai giờ cho thành viên diễn thuyết. Điều đó có nghĩa là nam tước sẽ ở nhà vào” - anh rút đồng hồ từ túi và chửi thề nhỏ - “ngay lúc này.”
Hyacinth rầu rĩ gật đầu. “Em bỏ cuộc,” cô nói. “Em không nghĩ mình từng nói những từ đó trong khi chẳng bị ép buộc gì cả, nhưng em bỏ cuộc.”
Gareth cù nhẹ dưới cằm cô. “Đâu phải ngày tận thế, Hy. Cứ nghĩ đến chuyện em có thể tiếp tục sứ mệnh của mình một khi nam tước về chầu trời, và anh thừa kế căn nhà. Mà,” anh nói thêm một cách trầm tư, “Anh thật sự có quyền đó.” Anh lắc đầu. “Tưởng tượng mà xem.”
“Anh có nghĩ Isabella muốn có người tìm ra chúng không?” cô hỏi.
“Anh không biết,” Gareth trả lời. “Người ta sẽ nghĩ nếu bà muốn thì bà đã có thể chọn một ngôn ngữ phổ biến hơn tiếng Slovene cho manh mối cuối cùng.”
Anh cười toe quỷ quyệt. “Nhưng anh sẽ kết hôn với em vào tuần tới, nhớ chứ?”
“Nhớ, nhưng - ”
“Nhân tiện đề cập tới chuyện đó,” anh thì thầm.
Miệng Hyacinth há ra khi anh quỳ trên một gối. “Anh đang làm gì vậy?” cô kêu the thé, cuống cuồng nhìn quanh quất. Ngài St. Clair chắc chắn đang nhìn trộm họ, và chỉ có trời mới biết còn bao nhiêu người khác nữa. “Có người sẽ thấy,” cô thì thầm.
Anh tỏ vẻ chẳng màng. “Người ta sẽ nói chúng ta đang yêu.”
“Em - ” Trời đất ơi, nhưng làm sao một phụ nữ có thể tranh cãi lí lẽ đó được?
“Hyacinth Bridgerton,” anh nói, nắm lấy bàn tay cô trong tay anh, “em sẽ lấy anh chứ?”
Cô chớp mắt khó hiểu. “Em đã nói sẽ lấy anh mà.”
“Ừ, nhưng như em đã nói, anh đã không hỏi cưới em vì những lí do đúng đắn. Hầu hết chúng là những lí do đúng đắn, nhưng không phải tất cả.”
“Em - em - ” Cô bập bẹ, nghẹn vì cảm xúc.
Anh đang nhìn lên cô, đôi mắt lấp lánh và xanh lơ trong ánh sáng mờ tỏ của những ngọn đèn đường. “Anh đang hỏi cưới em bởi vì anh yêu em,” anh nói, “bởi vì anh không thể hình dung nổi đời mình không có em. Anh muốn nhìn thấy gương mặt em vào buổi sáng, và buổi tối, và cả trăm lần trong khoảng thời gian giữa ngày. Anh muốn già đi cùng em, anh muốn cùng cười với em, và anh muốn than thở với bạn bè rằng em là người hay sai phái, trong khi thầm biết mình là người đàn ông may mắn nhất trong thành phố.”
“Gì chứ?” cô hỏi gặng.
Anh nhún vai. “Một người đàn ông phải giữ thể diện. Anh sẽ bị mọi người ghét nếu họ nhận ra em hoàn hảo đến mức nào.”
“Ồ.” Lại nữa, làm sao một người phụ nữ có thể tranh cãi lí lẽ đó?
Và rồi ánh mắt anh trở nên nghiêm túc. “Anh muốn em trở thành gia đình anh. Anh muốn em trở thành vợ anh.”
Cô nhìn đăm đăm xuống anh. Anh đang ngước nhìn cô với ánh mắt thương yêu và chân tình quá đỗi khiến cô không biết phải làm gì. Nó dường như bảo bọc cô, ghì chặt cô, và cô biết đây là thơ, đây là nhạc.
Đây là tình yêu.
Anh mỉm cười với cô, và tất cả những gì cô có thể làm là mỉm cười đáp lại, loáng thoáng nhận ra hai má càng lúc càng ướt.
“Hyacinth,” anh nói. “Hyacinth.”
Và cô gật đầu. Hay chí ít cô nghĩ mình đã gật đầu.
Anh siết hai bàn tay cô khi anh đứng lên. “Anh chưa bao giờ nghĩ mình phải nói điều này với em mới chết chứ, nhưng vì lòng kính Chúa, cô à, cô nói gì đi chứ!”
“Vâng,” cô nói. Và cô quăng mình vào vòng tay anh. “Vâng!”