It's In His Kiss
Chương 8 :
Ngày đăng: 15:43 19/04/20
Sáng hôm sau. Nữ nhân vật chính của chúng ta đang ngồi trên giường, tựa người lên gối. Cuốn nhật ký ở ngay bên cạnh, nhưng cô không cầm lên.
Cô đã mường tường lại nụ hôn đó trong đầu khoảng bốn mươi hai lần.
Thật ra, lúc này cô vẫn đang mường tượng lại:
Hyacinth thích nghĩ mình là kiểu phụ nữ có thể hôn thật tự tin, rồi cứ tiếp tục trải qua hết buổi tối như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô thích nghĩ khi đến lúc phải đối xử với một quý ông bằng sự khinh bỉ anh ta đáng được nhận, thì bơ sẽ không tan trong miệng cô, đôi mắt cô sẽ lạnh lẽo như băng, và cô sẽ cho anh ta cú lơ đẹp với phong thái uy nghi và đĩnh đạc.
Và trong trí tưởng tượng của cô, cô đã làm được tất cả và còn hơn nữa.
Nhưng thực tế lại không ngọt ngào đến vậy.
Bởi vì khi Gareth gọi tên cô và cố gắng kéo cô lại cho một nụ hôn nữa; điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là bỏ chạy.
Cô tự trấn an, khi môi anh chạm vào môi cô phải đến lần thứ bốn mươi ba, rằng nó không phù hợp với tính cách cô.
Không thể như thế. Cô không thể để chuyện đó xảy ra. Cô là Hyacinth Bridgerton.
Hyacinth.
Bridgerton.
Nhất định điều đó cũng phải có chút tác dụng chứ. Một nụ hôn không thể biến cô thành một kẻ ngờ nghệch.
Vả lại nụ hôn không phải là nguyên do. Nụ hôn không làm cô băn khoăn ray rứt. Thật ra nụ hôn đó khá thú vị. Và, thật lòng mà nói, đã đến trễ hạn.
Người ngoài sẽ nghĩ, trong thế giới thượng lưu, cô sẽ thấy tự hào vì tình trạng nguyên vẹn, chưa-bao-giờ-được-hôn của mình. Vì chỉ cần một tin đồn phong thanh về hành động không đứng đắn thôi cũng đủ hủy hoại thanh danh một phụ nữ.
Nhưng người ta không đến tuổi hai mươi hai, hay mùa vũ hội Luân Đôn thứ tư, mà không cảm thấy bị hắt hủi vì chẳng có ai thử hôn trộm một cái.
Và chẳng có ai cả. Hyacinth không yêu cầu bị xâm phạm, trời đất, nhưng chẳng có ai thậm chí nghiêng người tới, hay thả rơi một ánh mắt lim dim lên môi cô, như thể anh ta đang nghĩ về điều đó.
Không có ai cho đến đêm qua. Không có ai cho đến Gareth St. Clair.
Bản năng đầu tiên của cô là nhảy dựng lên vì ngạc nhiên. Vì dù Gareth rất trác táng, anh chưa hề tỏ ra có hứng thú bành trướng tiếng tăm lãng tử về phía cô. Anh có một ca sĩ hát opera giấu nhẹm ở Bloomsbury cơ mà. Anh cần gì với cô chứ?
Nhưng rồi...
Chà, trời ơi, cô vẫn không hiểu sao chuyện lại xảy ra. Một khắc trước cô đang hỏi anh có phải anh không khỏe - anh trông rất khác, và rõ ràng anh đã đấu khẩu với cha anh dù cô đã cố gắng ngăn không cho hai người thấy mặt nhau - và rồi khoảnh khắc tiếp theo anh nhìn cô thật dữ dội khiến cô rùng mình. Anh trông như bị kích thích, bị điều khiển.
Anh trông như muốn chiếm đoạt cô.
Vậy mà Hyacinth không thể vứt bỏ cái cảm giác anh không thật sự muốn hôn cô. Có lẽ bất cứ người phụ nữ nào tình cờ đi ngang hành lang cũng sẽ nhận lấy hậu quả tương tự.
Nhất là sau khi anh tươi cười bảo cô cần trau dồi thêm cho tiến bộ.
Cô không nghĩ anh có ác ý, nhưng dù vậy, những lời của anh vẫn làm cô đau nhói.
“Hôn lại tôi đi,” cô lẩm nhẩm, giọng cô thật trầm, bắt chước giọng anh. “Hôn lại tôi đi.”
Cô ngả phịch ra gối. “Mình đã hôn lại mà.” Trời ơi, nếu một người đàn ông còn không thể biết chắc có phải cô đang hôn lại anh ta thì nó phản ánh gì về cô nhỉ?
Và nếu cô đã làm không tốt - và Hyacinth còn chưa sẵn sàng chịu thừa nhận điều đó - thì nó vẫn là loại chuyện phải đến một cách tự nhiên, và chắc chắn là loại chuyện phải đến một cách tự nhiên với cô. Dù vậy, cô phải làm sao chứ? Vung lưỡi như một thanh gươm? Cô đã đặt hai tay lên vai anh. Cô không vùng vẫy trong vòng tay anh. Cô còn phải làm gì nữa để biểu lộ là cô đang hưởng ứng?
Cô thấy đó là một câu đố hóc búa cực kỳ bất công. Đàn ông luôn muốn người phụ nữ của họ trinh bạch và nguyên vẹn, rồi chế giễu người ta vì thiếu kinh nghiệm.
Chỉ là...chỉ là...
Hyacinth rứt môi, kinh hãi vì mình sắp trào nước mắt.
Chỉ là cô đã nghĩ nụ hôn đầu sẽ rất kỳ diệu. Và cô cứ nghĩ sau cuộc đọ sức, quý ông kia nếu không bị ấn tượng thì chí ít cũng phải có chút hài lòng vì thành tích của cô.
Nhưng Gareth St. Clair vẫn bỡn cợt như thường ngày, và Hyacinth ghét vì đã để anh khiến mình tự thấy thấp kém.
“Đó chỉ là một nụ hôn,” cô thì thầm, câu nói lơ lửng trong căn phòng trống trải. “Chỉ một nụ hôn thôi. Chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Nhưng cô biết, dù đã cố gắng hết sức để lừa dối bản thân, rằng nó còn hơn là một nụ hôn.
Hơn rất nhiều.
Chí ít cũng trong cảm nhận của cô. Cô nhắm mắt đau đớn. Chúa ơi, trong lúc cô nằm trên giường nghĩ ngợi và nghĩ ngợi, rồi nghĩ lại và nghĩ nữa, hẳn anh đang ngủ say như một đứa trẻ. Anh đã hôn -
Chà, cô không thèm nghiên cứu anh đã hôn bao nhiêu phụ nữ, nhưng chắc chắn đủ để khiến cô như cô gái non nớt nhất Luân Đôn.
Làm sao cô gặp mặt anh được? Và cô sẽ phải gặp mặt anh. Cô đang dịch nhật ký của bà anh. Nếu cô cố gắng tránh mặt anh, chuyện sẽ trở nên quá lộ liễu.
Và điều cuối cùng cô muốn là để anh biết anh đã làm cô rất buồn. Có vài thứ trong đời một phụ nữ cần hơn cả lòng tự trọng, nhưng Hyacinth đoán chừng nào phẩm giá vẫn còn là một lựa chọn, thì cô sẽ cứ bám riết lấy nó.
Và trong khi chờ đợi...
Cô nhấc cuốn nhật ký của bà anh lên. Suốt cả ngày cô chẳng tiến triển được bao nhiêu. Cô chỉ mới dịch được hai mươi hai trang; còn ít nhất là một trăm trang nữa.
Cô nhìn xuống cuốn sách, đang nằm khép lại trong lòng cô. Cô nghĩ mình có thể trả lại. Thật ra mà nói, cô nên trả lại. Anh đáng phải đi lùng một người phiên dịch khác sau thái độ cư xử hôm trước.
Nhưng cô đang thích cuốn nhật ký này. Cuộc đời không đẩy nhiều thử thách đến trước những quý cô trẻ tử tế. Thật ra, nếu cô có thể nói mình đã dịch cả một cuốn sách tiếng Ý thì sẽ rất tuyệt. Và hẳn sẽ càng tuyệt hơn khi được đích thân làm.
Hyacinth vuốt ngón tay dọc theo cái thẻ nhỏ dùng để đánh dấu trang và mở sách. Isabella chỉ vừa đặt chân đến Anh vào giữa mùa vũ hội, và chỉ sau một tuần ngụ ở thôn quê, chồng bà đã lôi bà đến Luân Đôn, nơi bà được trông mong - dù không có lợi thế thông thạo tiếng Anh - hòa nhập và thết khách theo đúng với địa vị của bà.
Chuyện càng tệ hơn vì mẹ Ngài St. Clair sống tại Nhà Clair và không thích phải từ bỏ cương vị nữ chủ nhân căn nhà.
Hyacinth cau mày đọc tiếp, thỉnh thoảng ngừng lại để tra một từ mới. Bà nam tước thừa kế thường xuyên can thiệp vào chuyện gia nhân, hủy lệnh của Isabella và không để yên cho những người chấp nhận nữ nam tước mới.
“Nghĩa là?”
“Nghĩa là tôi đã chẳng hề viết thư cho cô ấy suốt ba năm qua,” Hyacinth thừa nhận, “mặc dù tôi chắc chắn cô ấy sẽ giúp tôi. Những tôi không biết cô ấy bận rộn đến mức nào hay khi nào thì cô ấy mới có thời gian phúc đáp - lần cuối tôi nghe tin thì cô ấy đã cho ra đời một cặp song sinh - ”
“Tại sao chuyện này không làm tôi ngạc nhiên nhỉ?”
“Thật mà, và chỉ có trời mới biết phải mất bao lâu cô ấy mới trả lời. Người ta phải chăm chút mấy cặp song sinh kỹ lắm, hay ít nhất thì tôi cũng được kể lại như thế, và...” Giọng cô nhỏ lại khi cô thấy anh không lắng nghe. Cô lén liếc nhìn vào mặt anh và vẫn kết thúc, hầu như chỉ vì cô đã nghĩ đến những lời đó và chẳng có lí do gì mà không nói ra. “Chà, tôi không nghĩ cô ấy có đủ điều kiện để thuê vú nuôi,” cô nói, nhưng đến cuối câu giọng cô nhỏ dần.
Gareth giữ im lặng một khoảng thời gian dài như vô tận trước khi nói, “Nếu những gì cô nói là thật, và bộ nữ trang vẫn còn đang được giấu kín - và cũng không có gì chắc chắn về điều đó khi xét đến chuyện bà đã giấu chúng” - đôi mắt anh nhìn lên trong một lúc ngắn ngủi khi anh tính nhẩm - “hơn sáu mươi năm về trước, vậy thì chắc chắn chúng vẫn còn yên vị đến khi chúng ta nhận được ý nghĩa chính xác từ cô giáo cô.”
“Anh có thể chờ sao?” Hyacinth hỏi, cảm giác cả cái đầu cô di chuyển tới trước và rơi xuống vì khó tin. “Anh thật sự có thể chờ?”
“Tại sao lại không?”
“Bởi vì chúng ở đó. Bởi vì - ” Cô ngừng lời, không thể làm gì khác hơn là nhìn anh chằm chằm cứ như anh bị điên. Cô biết đầu óc con người không hoạt động như nhau. Và cô từ lâu đã biết hiếm có đầu óc người nào hoạt động như đầu óc cô. Nhưng cô không thể tưởng tượng nổi ai lại có thể chờ khi gặp được cơ hội này.
Trời ơi, nếu là cô thì họ sẽ trèo tường Nhà Clair ngay tối nay.
“Nghĩ về điều này đi,” Hyacinth nói, cúi người tới trước. “Nếu ông ta tìm thấy bộ nữ trang kia trong khoảng thời gian anh giành để tìm chúng, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.”
Anh không nói gì, nhưng cô có thể biết cuối cùng mình cũng đã khiến anh phải nghĩ lại.
“Còn chưa kể đến,” cô nói thêm, “tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu chuyện đó xảy ra.”
Cô liếc trộm anh. Anh tỏ ra không hề mủi lòng trước lí lẽ đó.
Hyacinth im lặng chờ trong khi anh suy nghĩ. Sự im lặng thật kinh khủng. Trong lúc huyên thuyên về cuốn nhật ký, cô có thể quên anh đã hôn cô, quên cô đã thích nụ hôn, và quên rằng anh rõ ràng không thích nó. Cô đã nghĩ cuộc gặp mặt tiếp theo của họ sẽ ngượng nghịu và lúng túng, nhưng với một mục đích và một sứ mệnh phải hoàn thành, cô cảm thấy đã khôi phục lại con người trước kia, và thậm chí nếu anh không đưa cô theo tìm bộ nữ trang kim cương, cô vẫn nghĩ mình nợ Isabella lời cám ơn.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cứ nghĩ cô sẽ chết mất nếu anh bỏ cô lại. Hoặc là chết hoặc là giết anh.
Cô siết chặt hai bàn tay, giấu chúng trong những nếp váy. Đó là một cử chỉ lo lắng, và riêng chuyện cô đang làm động tác đó càng khiến cô nhấp nhổm. Cô ghét mình lo lắng, ghét anh khiến cô lo lắng, ghét phải ngồi đó và không nói một lời nào trong khi anh cân nhắc những lựa chọn. Nhưng ngược lại với những gì người khác tin, cô thỉnh thoảng cũng biết khi nào nên ngậm miệng, và rõ ràng cô chẳng thể nói thêm gì để lay chuyển anh. Có lẽ chỉ trừ...
Không, kể cả cô cũng không điên khùng đến mức đe dọa tự đi một mình.
“Cô sắp sửa nói gì?” Gareth hỏi.
“Tôi xin anh thứ lỗi?”
Anh nghiêng người tới trước, đôi mắt xanh sắc sảo và không hề dao động. “Cô sắp sửa nói gì?”
“Điều gì khiến anh nghĩ tôi sẽ nói?”
“Tôi có thể thấy điều đó qua nét mặt cô.”
Cô nghiêng đầu sang bên. “Anh biết tôi rõ đến thế sao?”
“Dù nó có vẻ đáng sợ thật, nhưng rõ ràng là tôi biết rõ cô.”
Cô quan sát anh ngồi ngả ra sau. Anh làm cô nhớ đến các anh cô khi anh cựa quậy trong cái ghế quá nhỏ; họ lúc nào cũng than phiền phòng khách của mẹ cô được thiết kế cho những người phụ nữ tí hon. Nhưng sự tương đồng chỉ dừng ở đó. Chẳng có ai trong số các anh cô táo bạo đến mức để tóc đuôi sam một cách ngang tàng như anh, và họ cũng không bao giờ nhìn cô với ánh mắt dữ dội khiến cô quên mất tên mình.
Dường như anh đang tìm điều gì đó trên nét mặt cô. Hoặc có lẽ anh chỉ đang cố gắng nhìn cô đăm đăm cho đến khi cô phải quy phục, chờ cho cô chịu thua vì áp lực.
Hyacinth cắn môi dưới - cô không đủ mạnh mẽ để giữ sự điềm tĩnh hoàn hảo. Nhưng cô cũng đã xoay xở để giữ lưng thẳng, và cằm ngẩng cao, và có lẽ quan trọng nhất là giữ cho miệng cô đóng lại trong khi anh ngồi cân nhắc.
Cả một phút trôi qua. Được rồi, hẳn là không hơn mười giây, nhưng cô có cảm giác như cả phút. Và rồi cuối cùng, bởi vì cô không thể chịu được lâu hơn, cô nói (nhưng rất khẽ khàng), “Anh cần tôi.”
Ánh mắt anh rơi xuống thảm trải sàn trong một thoáng trước khi trở lại gương mặt cô. “Nếu tôi đưa cô theo - ”
“Ôi, cám ơn anh!” cô reo, vừa kịp cưỡng lại thôi thúc nhảy cẩng lên.
“Tôi nói nếu tôi đưa cô theo,” anh nói, giọng anh nghiêm nghị hiếm thấy.
Hyacinth bắt mình phải im lặng ngay lập tức, nhìn anh với một biểu hiện biết vâng lời khá phù hợp.
“Nếu tôi đưa cô theo,” anh lặp lại, nhìn sâu vào mắt cô. “Tôi mong cô nghe theo mệnh lệnh của tôi.”
“Tất nhiên.”
“Chúng ta sẽ tiến hành theo ý tôi.”
Cô ngập ngừng.
“Hyacinth.”
“Tất nhiên,” cô vội nói, bởi vì cô có cảm giác nếu cô không nói liền, anh sẽ hủy kế hoạch ngay lập tức. “Nhưng nếu tôi có một ý hay...”
“Hyacinth.”
“Vì tôi hiểu tiếng Ý còn anh thì không mà,” cô nhanh chóng nói thêm.
Cái nhìn anh đưa cho cô vừa kiệt sức vừa khắc khổ.
“Anh không phải làm như tôi yêu cầu đâu,” cuối cùng cô nói, “chỉ lắng nghe thôi cũng được.”
“Được rồi,” anh nói với một tiếng thở dài. “Chúng ta sẽ đi vào tối Thứ Hai.”
Đôi mắt Hyacinth mở to vì ngạc nhiên. Sau tất cả những lời phản đối ầm ĩ kia, cô đã không trông chờ anh lên lịch sớm như vậy. Nhưng cô sẽ không than phiền. “Tối Thứ Hai,” cô đồng ý.
Cô nóng lòng quá đi mất.