It&#39s In His Kiss

Chương 9 :

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Tối thứ hai. Nam chính của chúng ta, anh đã giành phần lớn cuộc đời cho những theo đuổi liều lĩnh, sắp khám phá ra cảm giác kỳ lạ khi là người thận trọng nhất trong bộ đôi.



Có nhiều lí do, Gareth nghĩ khi anh lẻn quanh mặt sau nhà Hyacinth, vì sao anh nên xét lại đầu óc tỉnh táo của mình.



Thứ nhất: Giờ đã quá nửa đêm.



Thứ hai: Họ sẽ hoàn toàn chỉ có một mình.



Thứ ba: Họ sẽ đến nhà nam tước để:



Thứ tư: phạm tội trộm cắp.



Nếu xếp hạng những ý tưởng tệ hại thì cái này sẽ giật giải.



Nhưng không, bằng cách nào đó cô lại dụ anh vào chuyện này, và thế là anh ở đây, ngược lại với tất cả phán đoán minh mẫn, sẵn sàng dẫn một quý cô trẻ gia giáo ra khỏi nhà, trong đêm, và hoàn toàn có khả năng là đâm đầu vào nguy hiểm.



Còn chưa kể đến nếu có ai đó nắm được phong thanh chuyện này, gia đình Bridgerton sẽ lôi anh đến trước mặt cha xứ trước khi anh có thể lấy hơi, và họ sẽ bị bó buột với nhau đến suốt đời.



Anh rùng mình. Ý nghĩ Hyacinth Bridgerton làm bạn đồng hành suốt đời của anh...Anh ngừng lại một thoáng, chớp mắt vì ngạc nhiên. Ái chà, thật sự điều đó không hề kinh khủng, nhưng dù vậy, nó vẫn khiến một người đàn ông cảm giác cực kỳ, cực kỳ bất an.



Anh biết cô nghĩ chính cô đã thuyết phục anh, và có lẽ cô cũng đã góp một phần vào quyết định của anh, nhưng sự thật là, một người đàn ông với tình trạng tài chính như Gareth không đủ điều kiện để xem nhẹ một cơ hội như thế này. Anh đã hơi chột dạ khi nghe lời đánh giá thẳng thắn của Hyacinth về tình trạng tài chính của mình. Khoan hãy đề cập chuyện đó không được xem là chủ đề trò chuyện lịch sự (anh cũng đâu có hy vọng cô sẽ bám riết lấy những khái niệm về thái độ đúng mực). Nhưng anh không hề biết những rắc rối tiền bạc của mình lại là kiến thức phổ thông.



Đúng là chuyện khiến người ta luống cuống.



Nhưng điều còn hấp dẫn hơn, và điều đã thật sự thúc giục anh đi tìm bộ nữ trang vào lúc này, chứ không chờ đến lúc Hyacinth nhận được bản phiên dịch chính xác hơn, chính là ý tưởng anh có thể giật lấy bộ kim cương ngay trước mũi cha anh.



Khó mà cho qua một cơ hội như thế.



Gareth nhích người theo mặt sau nhà Hyacinth đến lối vào dành cho người hầu, được xây ở mặt sau nhà, đối diện với khu trại ngựa. Họ đã đồng ý sẽ gặp nhau ở đó vào đúng một giờ rưỡi, và anh không nghi ngờ cô đã sẵn sàng và đang chờ anh, mặc trang phục như anh đã chỉ thị, toàn màu đen.



Và y như rằng, cô đây, giữ cửa sau mở hé ra một inch, đang đưa mắt nhìn qua khe hở.



“Anh đến vừa kịp lúc,” cô nói, lẻn nhanh ra ngoài.



Anh nhìn cô chăm chăm mà không thể tin được. Cô đã nhớ kỹ lệnh anh và mặc toàn một màu đen suốt từ đầu đến chân. Chỉ khác là không có cái váy nào phồng ra quanh chân cô. Thay vào đó, cô mặc quần và áo khoác đàn ông.



Anh biết cô sẽ ăn mặc như thế. Anh đã biết, vậy mà anh vẫn không thể ngăn mình ngạc nhiên.



“Nó phù hợp hơn là một cái váy,” Hyacinth nói, hiểu chính xác sự im lặng của anh. “Hơn nữa, tôi không có y phục nào màu đen. Vì tôi chưa từng phải để tang bao giờ, tạ ơn trời.”



Gareth chỉ nhìn chằm chằm. Anh dần nhận ra có một lí do phụ nữ không mặc quần ống túm. Anh không biết cô đã lấy đâu ra bộ y phục đó - có thể nó từng thuộc về một người anh của cô khi còn ở tuổi thiếu niên. Cái quần ôm sát vào người cô theo một cách cực kỳ khiếm nhã, làm nổi bật những đường cong của cô rõ ràng đến mức Gareth thà không thấy còn hơn.



Anh không muốn biết Hyacinth Bridgerton có một cơ thể đầy đặn. Anh không muốn biết cặp chân cô khá dài so với chiều cao hơi khiêm tốn hay đôi hông cô tròn đầy mềm mại và rằng chúng đung đưa rất quyến rũ khi chúng không bị che đậy dưới những nếp váy lụa.



Nội chuyện anh hôn cô đã đủ tệ rồi. Anh không cần phải muốn hôn cô thêm lần nữa.



“Tôi không thể tin được mình đang làm chuyện này,” anh vừa lầm bầm vừa lắc đầu. Lạy Chúa, anh nghe như một kẻ bảo thủ, như những người bạn biết suy xét bị anh lôi kéo vào nhiều trò tinh nghịch thời niên thiếu.



Anh đang bắt đầu nghĩ họ thật sự biết họ đang nói về chuyện gì.



Hyacinth nhìn anh bằng đôi mắt trách cứ. “Anh không thể rút lui bây giờ được.”



“Tôi sẽ không dám mơ điều đó,” anh nói với một tiếng thở dài. Cô nhất định sẽ rượt theo anh với một cái dùi cui nếu anh dám. “Đi thôi, phải chuồn đi trước khi có ai đó bắt gặp chúng ta ở đây.”



Cô gật đầu, rồi theo anh xuống Quảng Trường Barlow. Nhà Clair tọa lạc cách đó không hơn một phần tư dặm, và thế là Gareth lên kế hoạch cho họ đi bộ, để bất cứ lúc nào họ cũng có thể lủi vào lề những con đường lặng như tờ, họ sẽ khó bị bắt gặp bởi một thành viên của giới thượng lưu đang trên đường về nhà sau dạ tiệc.



“Làm sao anh biết được tối nay cha anh sẽ không có nhà?” Hyacinth thì thầm khi họ đi đến ngã rẽ.



“Xin thứ lỗi?” Anh ghé mắt nhìn quanh góc cua để đảm bảo không có ai trên con đường dốc.



“Làm sao anh biết được cha anh sẽ không có nhà?” cô nói lần nữa. “Tôi ngạc nhiên đấy. Tôi không thể hình dung ông ta tâm sự thời gian biểu của ông ta với anh.”



Gareth nghiến răng, ngạc nhiên bởi sự bực bội do câu hỏi làm sôi lên trong anh. “Tôi không biết nữa,” anh càu nhàu. “Tôi linh cảm thế thôi”. Chuyện đó thật phiền phức chết tiệt đi được, vì anh luôn biết rất rõ đường đi nước bước của cha anh, nhưng chí ít anh cũng có thể mãn nguyện đôi chút khi biết nam tước cũng phải chịu nỗi khổ tương tự.



“Ồ,” Hyacinth nói. Và đó là tất cả những gì cô thốt ra. Điều đó thật tốt. Có hơi khác lạ, nhưng tốt.



Gareth ra hiệu cho cô đi theo anh khi họ băng qua con đường ngắn dẫn đến Đồi Hay, và rồi cuối cùng họ ở Phố Dover, nó dẫn đến ngõ hẻm sau lưng Nhà Clair.



“Lần cuối cùng mà anh ở đây là khi nào?” Hyacinth thì thầm khi họ đi men theo bức tường ở mặt sau nhà.



“Ở trong hả?” anh hỏi sống sượng. “Mười năm. Nhưng nếu chúng ta may mắn thì cửa sổ kia” - anh chỉ vào một khoảng tối ở tầng trệt, chỉ ở ngoài tấm với của họ một chút - “vẫn còn một cái chốt gãy.”



Cô gật đầu tán thưởng. “Tôi đang tự hỏi làm thế nào chúng ta vào trong được đây.”



Họ cùng im lặng một lúc, nhìn lên khung cửa sổ.



“Cao hơn anh nhớ phải không?” Hyacinth hỏi. Nhưng tất nhiên cô không chờ câu trả lời trước khi nói thêm, “May là anh có đưa tôi theo. Anh có thể nâng tôi lên.”



Gareth nhìn cô rồi nhìn cửa sổ rồi lại nhìn cô. Không hiểu sao đưa cô vào trong nhà trước lại có vẻ khinh suất. Anh đã không tính đến chuyện này khi vạch ra kế hoạch đột nhập.




Và rồi, thật kỳ diệu, nó đóng lại. Hyacinth cảm thấy mình gục vào vách tủ, cảm thấy Gareth gục vào người cô. Cô không chắc làm sao họ lại không bị phát hiện; có lẽ Gareth đã được những bộ phục trang che chắn kỹ lưỡng hơn cô nghĩ. Hoặc có lẽ ánh sáng quá yếu, hoặc người kia đã không nghĩ ra phải nhìn xuống để tìm những bàn chân bị ló ra dưới những bộ váy. Hoặc có lẽ ông ta bị bệnh mắt kém, hoặc có lẽ...



Hoặc có lẽ họ quá may mắn.



Họ chờ trong im lặng cho đến khi người đàn ông kia rời khỏi thư phòng, và rồi họ chờ thêm tròn năm phút nữa, chỉ để cho chắc ăn. Nhưng cuối cùng, Gareth bước đi chỗ khác, xô đẩy qua những bộ váy để đến cửa tủ. Hyacinth chờ ở vách tủ cho đến khi cô nghe thấy tiếng anh thì thầm, “Đi thôi.”



Cô yên lặng theo anh, rón rén đi trong căn nhà cho đến khi họ đến cánh cửa sổ với cái chốt bị hỏng. Gareth nhảy xuống trước cô, rồi đưa hai bàn tay ra để cô có thể giữ thăng bằng và kéo cánh cửa đóng lại trước khi nhảy xuống.



“Theo tôi,” Gareth nói, nắm lấy tay cô và kéo cô theo sau khi anh chạy qua những con phố của Mayfair. Hyacinth tập tễnh theo sau anh, và với mỗi bước chân một sợi gai sợ hãi đã khiến cô co rúm trong cái tủ đó lại được thay thế bởi sự hào hứng.



Niềm vui đến phấn khích.



Đến lúc họ tới được Đồi Hay, Hyacinth cảm giác như cô đang sắp sửa cười lên khanh khách, và cuối cùng, cô phải dậm gót chân vào lòng đường và nói, “Dừng lại đã! Tôi không thở được.”



Gareth ngừng theo, nhưng anh quay người lại với đôi mắt nghiêm nghị. “Tôi cần phải đưa cô về nhà,” anh nói.



“Tôi biết, tôi biết, tôi - ”



Mắt anh mở to. “Cô đang cười sao?”



“Không! Có. Ý tôi là” - cô mỉm cười không thể ngăn được - “có lẽ.”



“Cô là một người điên.”



Cô gật đầu, vẫn còn cười toe toét như một kẻ ngốc. “Tôi nghĩ thế.”



Anh quay sang nhắm vào cô, hai bàn tay chống trên hông. “Cô có lí trí không vậy? Chúng ta đã có thể bị bắt ngay tại đó. Đó là người hầu của cha tôi, và tin tôi đi, ông ta chưa từng sở hữu chút đầu óc hài hước nào. Nếu ông ta phát hiện ra chúng ta, cha tôi sẽ quẳng chúng ta vào tù, và anh trai của cô sẽ lôi chúng ta đến nhà thờ.”



“Tôi biết mà,” Hyacinth, cố gắng làm ra vẻ nghiêm trang một cách phù hợp.



Cô thất bại.



Thảm thương.



Cuối cùng, cô từ bỏ và nói, “Nhưng chẳng phải nó thật là vui sao?”



Trong một lúc cô không nghĩ anh sẽ trả lời. Trong một lúc dường như tất cả những gì anh có thể làm là đờ đẫn nhìn chằm chằm như một người đần độn. Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng anh, trầm và ngờ vực. “Vui?”



Cô gật đầu. “Ít nhất thì chỉ một chút thôi.” Cô mím chặt môi, cố gắng hạ khóe môi xuống. Bất cứ điều gì để giữ không cười phá lên.



“Cô điên rồi,” anh nói, trông vừa nghiêm nghị vừa sửng sốt vừa - Chúa cứu giúp cô - đáng yêu. “Cô hoàn toàn điên rồi,” anh nói. “Mọi người đã nói với tôi, nhưng tôi không thật sự tin - ”



“Có người nói với anh tôi bị điên à?” Hyacinth ngắt lời.



“Lập dị.”



“Ồ.” Cô chúm môi. “Ái chà, tôi cho là điều đó đúng.”



“Quá rắc rối không người đàn ông có lí trí nào muốn gánh.”



“Họ nói thế sao?” cô hỏi, bắt đầu cảm thấy ít giống được ca tụng.



“Tất cả những chuyện đó và còn hơn nữa,” anh xác nhận.



Hyacinth nghĩ về điều đó trong một lát, rồi chỉ nhún vai. “Thế đấy, họ chẳng có chút lí trí nào, bất kể người nào trong số họ.”



“Lạy Chúa lòng lành,” Gareth lầm bầm. “Cô nghe giống y như bà ngoại tôi.”



“Anh đã từng nói vậy rồi,” Hyacinth nói. Và rồi cô không thể cưỡng lại. Cô phải hỏi mới được. “Nhưng nói tôi nghe đi,” cô nói, nghiêng người tới một chút. “Thật lòng nhé. Chẳng phải anh cũng có chút phấn khích hay sao? Một khi nỗi sợ bị phát hiện không còn nữa và anh biết chúng ta sẽ không bị lần ra ấy? Chẳng phải,” cô hỏi, câu nói bật ra trong một tiếng thở dài, “có một chút tuyệt vời hay sao?”



Anh nhìn xuống cô, và có lẽ là do ánh trăng, hoặc có lẽ chỉ là do cô mơ mộng, nhưng cô nghĩ mình đã thấy điều gì đó chớp lên trong mắt anh. Điều gì đó dịu dàng, điều gì đó có chút bao dung.



“Một chút xíu,” anh nói. “Nhưng chỉ một chút xíu thôi đấy.”



Hyacinth mỉm cười. “Tôi biết anh không phải một kẻ bảo thủ mà.”



Anh nhìn xuống cô, với một vẻ chỉ có thể được gọi là bị làm cho phát cáu. Chưa từng có ai quy cho anh là một con người ù lì. “Một kẻ bảo thủ?” anh nói vẻ kinh tởm.



“Lạc hậu ấy.”



“Tôi biết ý cô là gì.”



“Thế sao anh còn phải hỏi?”



“Bởi vì cô, thưa Cô Bridgerton...”



Và thế là câu chuyện cứ tiếp diễn, suốt trên đường về nhà.