Kẻ Cuồng Cày Level

Chương 25 : Đêm khuya

Ngày đăng: 01:01 22/04/20


Trần Vũ Khả nhìn bóng mình ở trong gương, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, vừa nghĩ đến cái□ trên người Phương Thư Dương thì cả người lại nóng rực. Cậu có chút xấu hổ, lúc nãy thật sự cậu rất muốn đưa tay rờ thử lên khuôn ngực rắn chắc trơn mọn của Phương Thư Dương, cậu rất phiền muộn vì sao mình lại có suy nghĩ xấu xa đó ở trong đầu, sao tự nhiên lại chẳng còn trong sáng nữa?!



Mở nước nóng, đứng ở dưới vòi sen, tia nước lành lạnh phủ lên người cậu, khiến cho cậu rùng mình một cái. Cố gắng thả lòng tâm trạng không để mình nhớ đến cảnh tượng vừa nãy, qua thật lâu sau đó cậu mới có thể bình tĩnh trở lại.



Khi bước ra khỏi phòng tắm, cậu đã đem mình bọc lại kín mít với một cái T-shirt dài tay cùng một cái quần thun thể thao dài.



Phương Thư Dương vẫn là trang phục lúc nãy ngồi ở trên giường, cầm bán rán cùng sữa ở trong tay. Thấy cậu đi ra ngạc nhiên hỏi thăm: “Em không nóng à? Mặc nhiều quá vậy”.



Trần Vũ Khả cười gượng, nói lảng sang chuyện khác: “Anh đói bụng à? Lúc nãy chưa ăn no sao?”



Phương Thư Dương tạm thời không có ý làm khó cậu, cắn miếng bánh rá, nói chuyện với cậu: “Nói nhảm, lúc nãy toàn bộ thức ăn chẳng phải bị em ăn hết sao, anh sao no được chứ”. Sau đó uống một ngụm sữa rồi lại tiếp tục nói: “Bánh rán này ăn ngon ghê”.



Trần Vũ Khả nhìn bộ dạng ăn bánh rán của anh thấy rất buồn cười, chậm rãi cắn một miến bánh rán uống một ngụm sữa, nhai kĩ nuốt chậm, vừa nhìn qua là thấy được dạy dỗ tử tế đàng hoàng, động tác lại rất tao nhã. Chỉ bất quá con trai đói bụng khi ăn chẳng phải đều là nhai nuốt ngấu nghiến sao? Vì sao bộ dạng của anh lại chẳng giống vậy? Ăn một miếng bán rán mà cũng nghệ thuật như thế?!



Ăn xong, anh lại đi vào trong toilet chải răng. Trần Vũ Khả than thầm trong lòng, con trai sạch sẽ như vậy đúng là chẳng còn lại bao nhiêu nha, đúng là tốt thì có tốt, nhưng mà vẫn có cảm giác sao sao đó, hình như có chút khoa trương.



Nhìn thấy anh đi ra khỏi toilet, Trần Vũ Khả vỗ vỗ giường Đàm Thụy nói: “Anh ngủ ở đây nha! Em đã thay drap giường cho anh rồi”.



Không ngờ Phương Thư Dương chẳng hề cảm kích một chút nào, vẻ mặt khinh bỉ: “Không, anh không ngủ giường người lạ đâu”.



Biết ngay người này bị bịnh ưa sạch sẽ rất nặng mà! Trần Vũ Khả bước xuống khỏi giường của mình, đi đến trước giường Đàm Thụy, nói bất đắc dĩ: “Vậy anah ngủ giường em đi, em ngủ cái này”.



“Không được, em cũng không được ngủ giường người khác”. Phương Thư Dương rất cố chấp.



“Sao lại không được? Vậy em ngủ ở đâu?”
Trần Vũ Khả lắc đầu, gật đầu, rồi lại lắc đầu, đôi mắt to ướt át nhìn anh, có chút không biết phải làm sao.



Phương Thư Dương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, “Đừng sợ được không, anh sẽ không gây tổn thương cho em”.



Nghe thấy lời cam đoan của anh, Trần Vũ Khả thở phào một hơi. Cậu cũng là con trai, lúc nãy vô tình đụng đến thứ nóng rực kia, nó có ý nghĩa là gì cậu hiểu rất rõ, nhưng cậu thật sự rất sợ! Cho nên trong lúc rối loạn mới đá anh xuống giường. Trước đó mặc dù có mong chờ mờ mịt, nhưng khi thật sự đến nước này cậu lại muốn lùi bước, cậu sợ Phương Thư Dương sẽ vì vậy mà giận sữ, nhưng mà anh lại an ủi ngược lại cậu. Trần Vũ Khả len lén cười trong bụng, biết anh vẫn còn đang chờ câu trả lời của mình, liền nín thở lấy thêm can đảm nhẹ nhàng chạm lên đôi môi đang hé ra kia.



Phương Thư Dương bất ngờ, trong mắt liền ngập tràn ý cười, bổ nhào lên cậu, giả bộ đe dọa: “Em dụ dỗ anh hả?! Xem anh xử lí em như thế nào nè!”



Trần Vũ Khả cười thành tiếng, muốn né đi, nhưng lại bị Phương Thư Dương đè ở dưới người, ra sức chọt lét cậu, cậu sợ nhất là bị nhột, vừa cầu xin anh tha thứ, vừa liều mạng trốn ta, cả người không ngừng vũng vẫy.



Lăn lăn một hồi mặt mũi anh Phương đẹp trai tự nhiên kì kì, bốn mắt nhìn nhau. Trần Vũ Khả chưa kịp phản ứng đã bị hôn. Nụ hôn này rất mạnh mẽ, đôi môi của Phương Thư Dương không ngừng quấn lấy cánh môi của cậu, lưỡi của anh xộc thẳng vào trong miệng cậu, quấn quít với lưỡi của cậu, sau đó còn ngang ngược sục sạo khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu…



Nụ hôn bất ngờ khiến cho Trần Vũ Khả không biết phải làm gì, cho đến bây giờ cũng chưa từng có nụ hôn thật sự nào, thành ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy cậu không biết phải phản ứng ra sao, máu trong người như bị đông cứng, chân tay cứng ngắc chẳng thể nào động đậy, đầu óc cũng mờ mịt, rối tung, cuối cùng chỉ có thể mở to mắt, bất lực nhìn người kia.



Được rồi! Cậu đã ra thành như vậy, anh Phương đẹp trai còn có thể nhẫn tâm tiếp tục sao? Không phải lúc nãy còn hứa không làm cậu bị tổn thương sao?!



Phương Thư Dương bị bộ dạng thơ ngây trong sáng ấy của cậu giết chết ngay lập tức, ngừng lại tất cả mọi hành động, lăn ra khỏi người cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu, nói: “ngủ đi”,



Trần Vũ Khả lúc này đã lơ ngơ, ngơ ngác gật đầu ngoan ngoãn nhắm mắt lại.



Căn phòng yên tĩnh trở lại, hai người không nói chuyện nữa. Có lẽ là do ban ngày dậy sớm, rồi nhiều chuyện ùa đến, thoáng cái Phương Thư Dương đã nghe tiếng thở đều đều của người bên cạnh, dưới ánh trăng soi nhìn lại, cậu quả thật đã chìm vào giấc ngủ.



Phương Thư Dương rất hối hận! Tại sao lại muốn trêu ghẹo bé ngốc này chứ? Để cho cậu mặc đồ ngủ thì giờ có phải tốt không? Vốn hôm nay phải ngồi máy bay, rồi ngồi xe, hơn nửa ngày trời mới đến được đây, đường xá gồ ghề khiến cho anh rất mệt mỏi, định đi ngủ sớm một chút. Bây giờ thì hay rồi, chẳng những không hề buồn ngủ chút nào mà lại rất có tinh thần, dục vọng đầy tràn bụng chẳng có chỗ phát tiết, nóng rực muốn phỏng chết. Tên nhóc con này thế nhưng lại lăn ra ngủ mất tiêu!!! Cái gì gọi là tự làm tự chịu, cuối cùng anh Phương đẹp trai cũng đã được trải nghiệm rồi, anh là một người đàn ông bình thường, người anh thích đang nằm bên cạnh, nhưng chỉ có thể nhìn không thể động tới, cảm giác này đúng là rất tra tấn nha! Đành phải gạt qua vậy, anh bước xuống giường, mở máy tính lên, tự an ủi bản thân, chơi game một chút rồi ngủ tiếp, thật ra chơi game cũng rất được!