Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 32 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Tôi không biết tại sao tôi lại làm thế. Rất nguy hiểm và thiếu suy nghĩ, hoàn toàn trái ngược với những gì tôi có thể hiểu về chính tôi.



Có lẽ tôi chỉ muốn nói dối trước mặt các quan chức. Trước Roth và Mercer. Chơi theo cách riêng của tôi.



Có lẽ vụ việc đang mở rộng, và tôi chỉ muốn giữ ảo tưởng rằng tôi đang kiểm soát được mọi việc.



Hoặc có lẽ tất cả những gì tôi muốn làm là để cho ai đó cùng tham gia.



Tôi nắm chặt tay Cindy khi cô khởi động xe:



- Trước khi chúng ta đi đâu, tôi cần phải biết một điều. Làm thế nào cô phát hiện ra có chuyện gì đang diễn ra ở đây?



Cô ta hít một hơi sâu:



- Thế đấy, tất cả những gì xảy ra là việc cô đẩy tôi ra khỏi câu chuyện nghề nghiệp của tôi. Giờ tôi phải từ bỏ cả nguồn tin tức của tôi nữa sao?



- Bất kỳ điều gì chúng ta làm từ đây đều phụ thuộc vào điều đó.



- Tôi thuộc típ người thích thế nếu tôi có thể cứ để cho cô phải suy đoán.



- Nếu việc này có tác dụng, thì phải dựa trên sự tin tưởng.



- Và sự tin tưởng rẽ làm hai hướng, phải không thanh tra?



Chúng tôi ngồi đó, bức bối trong chiếc xe Mazda nóng, bừa bãi những chiếp hộp đồ uống, đồ ăn sẵn, một kiểu sống qua ngày đoạn tháng.



- Thôi được rồi – Cuối cùng tôi phải nhượng bộ.



Tôi cho cô biết rằng chúng tôi mới chỉ biết một chút ít về lý do tại sao chúng tôi lại ở Napa chiều hôm đó. Đôi vợ chồng DeGeorge vừa mất tích. Họ vừa mới kết hôn tối thứ sáu. Có khả năng họ là cặp thứ hai.



- Không được cho đăng báo bất kỳ điều gì cho tới khi chúng tôi xác nhận sự việc. Tôi sẽ báo cho cô biết khi nào thì được.



Mắt Cindy đầy những nghi ngờ đột nhiên trở nên tự tin.



- Giờ đến lượt cô. Không được có bất kỳ cánh nhà báo nào ở đây. Kể cả báo địa phương. Làm thế nào cô xoay sở được việc này?



Cindy nhấn ga xe rồi nói khi chiếc xe đi vào con đường chính.



- Tôi đã bảo với cô là tôi từ Metro tới, và tôi đang phải vật lộn để giữ câu chuyện của tôi. Ông chủ của tôi cho tôi thời gian đến cuối tuần để thu thập được điều gì đó chắc chắn về sự việc quan trọng này. Cô đã phớt lờ tôi, vì thế tôi phải đỗ xe dưới đường nhà cô từ ngày hôm qua và chờ đợi một điều gì đó xảy ra.



- Cô theo dõi tôi à?



- Tương đối liều lĩnh, hả? Nhưng hiệu quả. Tôi đã thu mình lại trong suốt hai ngày qua.




Cindy cũng cười lớn:



- Gửi email rằng hôm nay là ngày sinh nhật của ông chủ tới tất cả mọi người trong ban. Những kẻ xuẩn ngốc cứ vây quanh văn phòng của ông ta với khuôn mặt trắng bệch suốt cả ngày hôm ấy.



Lorretta quay lại và chúng tôi gọi đồ ăn: gà tẩm nước sốt cay, fajita và một đĩa salat lớn. Ba xuất Dos Equis đi kèm với chúng. Chúng tôi đổ nước sốt cay Jamaica, Toasty Lady lên món cánh và thấy mắt Cindy đờ đẫn trước món cay đầu tiên.



- Nghi lễ kết nạp. Giờ cô là một thành viên.



Tôi cười lớn tiếng:



- Đấy hoặc là nước xốt cay, hoặc là một hình xăm – Claire tuyên bố, mặt thản nhiên như không.



Cindy nhướn mắt đánh giá tình hình, sau đó nhìn quanh và quấn tay áo sơmi lên. Cô để lộ ra hai chiếc khóa nhạc G nhỏ xăm ở sau vai.



- Điểm xuống cấp của giáo dục truyền thống.



Cô nở nụ cười méo mó.



Tôi đưa mắt nhìn Claire – và cả hai chúng tôi kêu lên nhất trí.



Rồi Claire kéo mạnh chiếc áo của cô với một thoáng bối rối. Ngay dưới phần eo màu da nâu của cô lộ ra đường nét hình một con bướm nhỏ. Cô thú nhận.



- Lindsay đã thách tôi sau khi cô ấy chia tay với gã ủy viên công tố từ San Jose. Chúng tôi đi qua đêm ở Big Sur. Chỉ dành cho phụ nữ thôi. Để giải tỏa. Và trở về với những thứ này trên người.



- Thế còn của cô ở đâu? – Cindy quay sang hỏi tôi.



- Không thể cho cô biết được – Tôi lắc đầu.



- Thôi nào. Cho tôi thấy đi.



Tôi thở dài, cuộn thắt lưng và vỗ nhẹ bên hông phải.



- Đó là một con tắc kè dài khoảng 2,5 cm với một cái đuôi bé xíu cực xinh. Bất kỳ khi nào có kẻ tình nghi gây khó khăn cho tôi, tôi đều đẩy hắn vào tường và nói với hắn rằng tôi sẽ xăm con tắc kè như vậy lên mặt hắn, nhưng với kích thước trông như đười ươi.



Một sự im lặng ấm cúng bao trùm lên chúng tôi. Trong giây lát, khuôn mặt của David và Melanie Brandt, thậm chí cả căn bệnh Negli, dường như cách xa tôi hàng triệu kilômét.



Chúng tôi đang rất vui vẻ.



Tôi cảm thấy có điều gì đang diễn ra, một điều gì đó chưa xảy ra từ rất lâu rồi mà tôi cần có một cách tuyệt vọng.



Tôi cảm thấy sự liên kết.