Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 33 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Tôi và Cindy đang sẵn sàng lấy khẩu phần trân châu thứ hai vừa lúc Claire bước vào. Cách khoảng 3 mét, nhưng nụ cười của cô đã làm rạng rỡ cả căn phòng. Tôi đứng dậy và ôm hôn cô thật nồng nhiệt.



- Không thể đợi được bà già này sao?



Cô đưa mắt nhìn những chiếc cốc rỗng không.



- Cả một ngày dài mà.



Tôi giải thích và nói thêm:



- Cậu làm quen với Cindy đi.



- Rất hân hạnh – Claire nói vui vẻ và bắt tay Cindy.



Mặc dù cuộc hẹn này chỉ dành cho tôi và cô, nhưng Claire là người dễ dàng thích nghi với bất kỳ điều gì đột ngột xảy đến.



- Lindsay đã kể cho tôi nghe tất cả về cô – Cindy nói với Claire trong tiếng ồn ào của quán.



- Phần lớn là sự thật, trừ khi cô ấy nói rằng tôi là một nhà nghiên cứu bệnh học của tòa án xuất xắc – Claire vừa nói vừa cười toe toét.



- Thực ra, tất cả những gì Lindsay nói là cô thực sự là một người bạn tốt.



Quán cà phê Susie khá đông đúc và sáng sủa với những bức tường sơn giả và các món ăn vùng Caribe tương đối được. Họ chơi ít nhạc vui nhộn, một ít nhạc jazz. Đó là nơi bạn có thể giao dịch, trò chuyện, hò hét hay thậm chí chơi cá độ.



Loretta, nữ hầu bàn quen thuộc của chúng tôi bước tới, và chúng tôi bảo Claire gọi trân châu cho cô và yêu cầu món gà cay.



Tôi hỏi cô:



- Kể tớ nghe về lễ tốt nghiệp của Reggie đi nào.



Claire lấy một miếng cánh trong bát của chúng tôi và lắc đầu tiếc nuối:
Cindy nhướn mắt đánh giá tình hình, sau đó nhìn quanh và quấn tay áo sơmi lên. Cô để lộ ra hai chiếc khóa nhạc G nhỏ xăm ở sau vai.



- Điểm xuống cấp của giáo dục truyền thống.



Cô nở nụ cười méo mó.



Tôi đưa mắt nhìn Claire – và cả hai chúng tôi kêu lên nhất trí.



Rồi Claire kéo mạnh chiếc áo của cô với một thoáng bối rối. Ngay dưới phần eo màu da nâu của cô lộ ra đường nét hình một con bướm nhỏ. Cô thú nhận.



- Lindsay đã thách tôi sau khi cô ấy chia tay với gã ủy viên công tố từ San Jose. Chúng tôi đi qua đêm ở Big Sur. Chỉ dành cho phụ nữ thôi. Để giải tỏa. Và trở về với những thứ này trên người.



- Thế còn của cô ở đâu? – Cindy quay sang hỏi tôi.



- Không thể cho cô biết được – Tôi lắc đầu.



- Thôi nào. Cho tôi thấy đi.



Tôi thở dài, cuộn thắt lưng và vỗ nhẹ bên hông phải.



- Đó là một con tắc kè dài khoảng 2,5 cm với một cái đuôi bé xíu cực xinh. Bất kỳ khi nào có kẻ tình nghi gây khó khăn cho tôi, tôi đều đẩy hắn vào tường và nói với hắn rằng tôi sẽ xăm con tắc kè như vậy lên mặt hắn, nhưng với kích thước trông như đười ươi.



Một sự im lặng ấm cúng bao trùm lên chúng tôi. Trong giây lát, khuôn mặt của David và Melanie Brandt, thậm chí cả căn bệnh Negli, dường như cách xa tôi hàng triệu kilômét.



Chúng tôi đang rất vui vẻ.



Tôi cảm thấy có điều gì đang diễn ra, một điều gì đó chưa xảy ra từ rất lâu rồi mà tôi cần có một cách tuyệt vọng.



Tôi cảm thấy sự liên kết