Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 63 : Người không biết thẹn là vô địch!

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Sắc mặt Cố Tiểu Nhu kịch liệt thay đổi, cơ hồ đứng không vững.



"Tiểu Kiều!" Cố Hành Thâm nóng lòng che chở em gái lên tiếng trước.



Tần Nghiêu dường như cũng không nghe nổi nữa, "Tiểu Kiều, đừng nói nữa..."



"Làm sao? Không phải cảm thấy bản thân rất vĩ đại sao? Có cái gì không dám để tôi nói?" Cung Tiểu Kiều tăng cao âm lượng.



Cô cảm thấy bản thân sắp điên rồi, nhịn không được một phát điên!



Cô vẫn luôn tự nói với mình vào lúc này không nên vọng động, bởi vì không chiếm được chỗ tốt gì.



Nhưng là, cô thừa nhận bản thân tu luyện không đủ, cuối cùng vẫn không cách nào tiếp tục lừa người dối mình mà nhẫn nhịn.



Nếu so về phương diện này, bản thân có lẽ vĩnh viễn cũng không thể vượt qua Cố Tiểu Nhu.



Cố Tiểu Nhu dựa vào trong ngực Tần Nghiêu, khóc không thành tiếng, "Tớ... Thân thể tớ vẫn không tốt, tớ cũng không biết mình có thể sống đến bao lâu, tớ chỉ muốn... Chỉ là muốn..."



Cái lý do... Lên giường làm người không đành lòng đến nhường nào.



Thiên hạ có nhiều đàn bà như vậy, có phải mỗi một người đều muốn trước khi lâm chung đi chấm mút đàn ông của người khác xem tư vị là gì hay không?



Cứ cho là như vậy đi, có lẽ cô vẫn có thể lý giải tâm tình của cô ta, đồng cảm những điều cô ta gặp phải, thậm chí cô sẽ hành động theo cảm tính, đầu nóng đến choáng váng mà đưa Tần Nghiêu cho cô ta mượn!



Nhưng là, khiến cô không chịu nổi nhất là, Cố Tiểu Nhu càng muốn lấy danh nghĩa của tình yêu, lưỡng tình tương duyệt! Cứng rắn đẩy người bị hại là cô vào tình cảnh kẻ chen chân!



"Đã như vậy, cô tự tiện bắt cóc người đàn ông của tôi chăm sóc cô bốn năm, bây giờ thân thể của cô đã không còn vấn đề gì nữa rồi đúng không? Coi như không đành lòng chị em tốt là tôi bị tổn thương, có phải là nên trả vật về nguyên chủ hay không đây?"



"Nhưng là, người Tần Nghiêu yêu là tớ, cảm tình là không thể miễn cưỡng..." Cố Tiểu Nhu kích động nói.




-



Cung Tiểu Kiều lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi, rời khỏi nơi đó.



Rời khỏi nơi khiến cho cô hô hấp cũng thấy đau đớn.



Trong cổ họng có mùi máu tanh, trên bàn tay dường như có dịch thể trơn trượt, cô mở bàn tay đang bụm mặt ra, trên tay dính đầy chất lỏng màu đỏ...



Nhất thời, một trận cảm giác đầu váng mắt hoa ùn ùn kéo đến.



Cung Tiểu Kiều cố nén choáng váng, móc khăn giấy ra chặn lại máu đang chảy trong mũi, sau đó lảo đảo đi về phía trước.



Cái bộ dáng gò má sưng phù, mất mát chán nản này, có thể đi nơi nào?



Trường học không thể đi, càng không thể để cho Tiểu Tĩnh nhìn thấy, chìa khóa mướn phòng mới nhét trong vali chỗ Cố Hành Thâm...



Thậm chí ngay cả một nơi để đi cũng không có, chỉ có thể đi lung tung không mục đích về phía trước...



Cuối cùng, Cung Tiểu Kiều rốt cuộc tựa vào một góc trong công viên hôn mê bất tỉnh.



Thực tế chứng minh, cũng không phải mỗi một cô bé lọ lem gặp rủi ro đều sẽ gặp được hoàng tử.



Cô nằm trong công viên, từ buổi sáng choáng váng bất tỉnh cho đến khi màn đêm buông xuống.



Bởi vì vị trí cô ngã có chút vắng vẻ, cho nên cả ngày cũng chẳng có ai phát hiện ra cô.



Lúc tỉnh lại, tay chân lặng băng như chết lặng, toàn thân vô lực, căn bản không có cách nào đứng lên được.



Lúc đó Cung Tiểu Kiều cũng không biết, trong hơn mười tiếng cô đang hôn mê bất tỉnh, ở bên ngoài đã tìm kếm cô đến trời long đất lở.