Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 64 : Bên trong không có mặc...

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Điện thoại di động cũng rơi ở nhà trọ rồi, ngay cả muốn cầu cứu cũng không có cách nào.



Cung Tiểu Kiều lẳng lặng dựa vào cột đá lạnh lẽo, từng chút từng chút chuyển động thân thể.



Cái thế giới này, cô còn có thể dựa vào ai?



Có thể tin tưởng, chỉ có bản thân mình, có thể dựa vào, cũng chỉ có bản thân cô mà thôi.



Chờ đến sau khi tứ chi hết chết lặng, Cung Tiểu Kiều cố gắng đứng lên.



Ra khỏi công viên, gọi xe đến chỗ vừa mướn, cũng may cô còn có thói quen thả chút tiền vào trong túi phòng thân.



Hôm qua mới nhanh chóng thuê được căn phòng này, bởi vì đã rất lâu không có ai ở, cần phải thông gió, Cung Tiểu Kiều chợt nhớ tới, trước khi đi, cô đã mở cửa sổ ra.



Cũng còn may nơi thuê là ở lầu một, nếu không lấy bản thân cô bây giờ, không đủ thể lực để trào cao như vậy mà nhảy cửa sổ vào.



Cung Tiểu Kiều vụng về bò vào trong, ngã xuống đất, dường như chỉ muốn nằm đấy không muốn dậy.



Cuối cùng, để tránh bản thân phải chết trong căn phòng vắng người này, Cung Tiểu Kiều vẫn là đứng dậy mở lò sưởi, vào trong phòng tắm rửa ráy một hồi, nấu nước nóng, uống cạn một ly trước, rồi rót vào túi chườm nóng thả lên giường, cuối cùng chuyển chăn vừa mang tới từ hôm qua tới trên giường, sau đó thả người xuống, rúc vào trong chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Cho dù khó qua thế nào, đau khổ thế nào, cũng không thể tùy tiện tổn thương tới bản thân.



Bởi vì, sẽ không có ai đau lòng cho cô.



Cô không thể hèn yếu, không thể ngã xuống, cô phải thật tốt, sống thật tốt...



-



Đêm khuya, Cung Tiểu Kiều vẫn phát sốt.




Nhưng là, trước sau có nhiều người gõ cửa như vậy, tại sao bên trong không có một chút động tĩnh gì?



Hắn lại kinh hoàng, vội vàng lục lọi đi mở đèn, cũng không cẩn thận đụng vào một góc bàn thủy tinh sắc bén, bắp chân truyền đến một trận đau đớn thấu tim gan.



Mở đèn trong phòng lên, hắn rốt cuộc tìm thấy người mà mình vẫn luôn sốt ruột tìm suốt 10 tiếng giờ đang nằm ở trên giường.



Tần Nghiêu đè nén hô hấp, khẩn trương đến gần, rất sợ đây chỉ là ảo giác.



Nửa gương mặt của Cung Tiểu Kiều đều giấu trong chăn, hai gò má nổi lên ửng đỏ không bình thường, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, mà bên gối cũng đã ướt đẫm rồi.



Cô cứ an tĩnh mà nằm ở đó, an tĩnh đến mức khiến trái tim hắn đập rộn lên, chỉ khi nhìn thấy chăn phập phồng theo nhịp thở của cô mới làm hắn an lòng rằng cô chỉ là ngủ thiếp đi.



"Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, tỉnh lại đi!"



Tần Nghiêu thử thăm dò sờ sờ trán của cô, quả nhiên, thật nóng.



Xoay người, nhanh chóng lấy áo quần của cô từ đầu giường tới.



Tiếp theo vén chăn lên, lại phát hiện cô đang mặc đồ ngủ.



Tần Nghiêu do dự một chút, đỡ cô dậy, nhắm mắt cởi từng nút áo ngủ của cô.



Thật vất vả mới cởi ra, Tần Nghiêu đã đổ mồ hôi đầy đầu.



Mới vừa thả lỏng một hơi chuẩn bị mặc quần áo cho cô, Tần Nghiêu lại đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, vì vậy sờ sờ bả vai cô----



Trống trơn!



Cô không mặc đồ lót...