Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 65 : Giúp cô mặc quần áo

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Đáng chết...



Tần Nghêu khẽ nguyền rủa một tiếng, nhanh chóng nhét cô vào lại chăn, sau đó từ trong đống quần áo kia tìm được quần áo lót của cô, tay trực tiếp chui vào chăn, lục lọi giúp cô mặc vào.



Mới vừa gài nịt áo ở hàng thứ ba, hô hấp Cung Tiểu Kiều lại đột nhiên bắt đầu trở nên dồn dập, thân thể không thoải mái giãy giụa.



Tần Nghiêu có chút hoảng, thật lâu mới phát hiện dường như là bởi vì có chút chặt, vì vậy thả lỏng đến hàng cuối cùng, lúc này Cung Tiểu Kiều mới hơi hơi an tâm một chút.



Áo sơ mi cũng là cách chăn mặc vào cho cô, da thịt của cô nóng bừng, thân thể vô ý thức cọ xát với ngón tay lạnh như băng của hắn, Tần Nghiêu như chạm lửa mà rụt tay lại, sau đó mặt đỏ bừng nhanh chóng cẩn thận mặc quần áo cho cô xong, cuối cùng mới đỡ cô lên, khoác từng cái áo khoác mặc vào cho cô.



Sau khi mặc xong, toàn thân Tần Nghiêu đều là mồ hôi, khẩn trương gần như mệt lả.



Cô dường như bởi vì đợt loay hoay lúc nãy mà bắt đầu có ý thức, trong miệng lầu bầu lầm bầm gì đó.



Tần Nghiêu không chú ý nhiều, trực tiếp ôm ngang cô lên, nhanh chóng chạy ra xe lái về phía bệnh viện.



Đến bệnh viện, hắn đậu xe xong liền ôm cô vào ngực, đôi tay nóng bừng của cô nắm chặt quần áo trước ngực hắn.



Mà hắn rốt cuộc cũng nghe rõ cô đang lầu bầu cái gì...



Cô nói, "Cố Hành Thâm, thật khó chịu..."



Bước chân của Tần Nghiêu dừng lại, thần sắc đột nhiên ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền hồi phục lại, nhanh chóng ôm cô vào bệnh viện.



-



"Cậu trở về đi! Nơi này có tôi chăm sóc."



Mặt Mộc Vô Tà không chút thay đổi nhìn Tần Nghiêu đang canh giữ bên giường Cung Tiểu Kiều, hạ lệnh đuổi khách.



Hôm nay anh trực ban ở bệnh viện, không ngờ lại gặp phải tiểu sư muội đang sốt cao không ngừng, mà người đưa cô tới lại không phải là Cố Hành Thâm, mà lại là Tần Nghiêu!



"Tôi phải ở lại nơi này." Tầm mắt của Tần Nghiêu một khắc cũng không rời khỏi Cung Tiểu Kiều đang nằm trên giường.



"Tôi nghĩ sau khi Tiểu Kiều tỉnh lại sẽ không hy vọng nhìn thấy cậu." Mộc Vô Tà cũng ăn nói không chút khách khí.



Mặc dù thường ngày anh đối với ai cũng rất ôn hòa, thoạt nhìn dường như vô hại, nhưng đối với vấn đề tính chất nguyên tắc vẫn sẽ không nhượng bộ.
Tại sao hắn phải nói dối, hơn nữa còn chẳng chút kiêng kỵ nói dối trước mặt cô?



Cung Tiểu Kiều không hỏi, Tần Nghiêu cũng không giải thích.



Hai người đều không nói lời nào, cả ngày hắn đều bận bịu tìm đủ loại thức ăn cho cô, cô ở chỗ này cả ngày chỉ có... Ăn.



Y tá nhỏ vẫn luôn nói, thật sự chưa từng nhìn thấy bệnh nhân có khẩu vị tốt như vậy.



Y tá nhỏ còn nói, cô thật là có phúc, bạn trai cô đối với cô thật tốt!



Trong phòng bệnh lại vang lên chuông điện thoại di động, lần này không phải của Tần Nghiêu, mà là của Đại sư huynh.



"Ừ? Tại sao lại hỏi vậy? Không có, con bé không sao."



"Có lẽ điện thoại di động mất rồi."



"Bởi vì con bé ở ngay bên cạnh tôi."



"Bởi vì con bé sốt."



"Được."



"Chỉ là Thập Nhất bị bệnh, cậu đừng phiền nó."



"Không được, nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ không đưa con bé nghe."



"Tôi tắt máy đây."



"Cậu phải bảo đảm."



"Nghiêm túc một chút!"



"Được."



Mộc Vô Tà cuối cùng vẫn chuyển điện thoại di động cho Cung Tiểu Kiều, "Là Kim Mộc Lân."



Cung Tiểu Kiều hoàn toàn có thể tưởng tượng bộ dáng tan nát xù lông đáng yêu của Nhị sư huynh bên kia khi bị Đại sư huynh chỉnh!