Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 72 : Đừng ngượng ngùng, đều ướt đẫm...

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Cung Tiểu Kiều thử trình độ bền chắc của dây thép kia một chút, sau đó lanh lẹ cuốn mấy vòng dây thép lên bên hông mình, lui về sau mấy bước, chạy lấy đà, dùng sức một cái----



Cả người cô bay lên dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một đường lướt trên mặt nước trực tiếp bay đến nấc thang bên kia.



Cố Hành Thâm trơ mắt nhìn cô bay qua, muốn ngăn lại đã không kịp nữa rồi, bất đắc dĩ nâng trán, lá gan lớn đến như vậy, vạn nhất sai sót ngã xuống thì phải làm sao bây giờ? Cô thật sự không lúc nào khiến anh bớt lo được.



Nhất là bắt đầu kể từ sau khi về nước, cô cũng từ đợt học tập trên Thiếu Lâm tự về, trả lại cho anh một anh bạn trai yêu sớm, cũng đã dần dần thoát khỏi khống chế của anh.



"Oa----"



Học sinh đã đi qua bên bờ rối rít kêu lên, "Supper woman trong truyền thuyết----"



"Trường học chúng ta xuất hiện nữ siêu nhân này lúc nào vậy!"



"Tớ biết tớ biết, đây không phải Cung Tiểu Kiều hệ biểu diễn đó sao!"



"A! Cô ấy chính là Cung Tiểu Kiều à!"



...



"Tiểu Kiều, cậu đừng bỏ lại tớ một mình mà!"



Hàn Anh Nại nhìn lên trên, đã sắp phát khóc luôn rồi, giờ phút này nước đã tràn lên bắp chân của cô.



Dù sao loại động tác độ khó cao kia cũng không phải ai ai cũng có thể hoàn thành.



"Nại Nại, đừng sợ, chờ tớ trở lại!"



Cung Tiểu Kiều nói xong liền giao giao thép cho Doãn Hi Đệ, "Cầm giúp tớ một chút."



"Tiểu Kiều, cậu quá man rồi! Tớ sai rồi, cậu mới là nữ hán tử chân chính!" Doãn Hi Đề trố mắt nghẹn họng.



Cung Tiểu Kiều nhanh chóng chạy đến nhà kho của hội học sinh, bình thường chìa khóa đều do cô bảo quản, cô nhớ bên trong có một chiếc thuyền cao su.



Kho hàng ở ngay sau hội trường, không tới một phút Cung Tiểu Kiều liền kéo một chiếc thuyền cao su trở về.




Diệp Mộng Kỳ đã rời đi rồi, không biết lúc nào Cố Hành Thâm đã đến trước mặt cô, "Tiểu Kiều, chúng ta nói chuyện một chút đi."



"Không có gì để nói." Cung Tiểu Kiều đi vòng qua anh.



Cố Hành Thâm lập tức theo sau, "Vết thương còn đau không?"



Cô yên lặng không nói.



"Anh cho em tát lại một cái nhé?" Cố Hành Thâm kéo lấy tay cô.



Cô giãy giụa rút tay về.



"Muốn chiến tranh lạnh với anh cả đời sao?"



Cung Tiểu Kiều vẫn như trước không muốn nói nhiều với anh.



Cố Hành Thâm muốn chạm vào tóc của cô, lại bị cô né tránh, tay dừng ở giữa không trung, than nhẹ, "Bé con, thật xin lỗi, anh không nên đánh em."



"Em nói đúng, cho tới bây giờ anh đều không phải là gì của em cả, cũng căn bản không có quyền lợi quản em, trói buộc em. Giữa em cùng Tiểu Nhu, anh cũng đã định chỉ có thể ủy khuất em trước..."



"Nhưng là, đừng thương tổn chính mình, cho dù muốn tìm, cũng phải tìm một người đàn ông thật lòng với em."



Cung Tiểu Kiều có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, trong vấn đề này, từ trước cho tới bây giờ Cố Hành Thâm đều chưa từng thỏa hiệp, lần này lại có thể chính miệng nói ra, để cô đi tìm một người đàn ông tốt?



Tại sao khi nghe anh nói vậy trong lòng lại có chút cảm giác quái dị...



Lúc này, một chiếc xe hơi màu đỏ lái tới, dừng lại bên cạnh hai người.



Một người đàn ông mang kính mát màu đen từ trên xe ló ra, thấy Cung Tiểu Kiều liền lấy mắt kín ra hưng phấn bay qua, "Woa oa ~ Tiểu sư muội ~"



"Tại sao anh lại xuất hiện ở đây..."



"Nghe nói đại học A chìm rồi, anh đến chơi thuyền trên nước với tiểu sư muội! Sao nào? Cảm động đúng không!"



"..."