Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 74 : Tiêu hồn! Qúa tiêu hồn rồi!

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Kim Mộc Lân cứ như thế nuốt lời, mặt dày mạnh mẽ chen chúc mà vào.



Người kia vừa vào phòng liền thoải mái như đang ở nhà mình, mang đôi dép con thỏ nhỏ màu hồng chẳng chút vừa chân của cô vào, chạy lạch bạch đến ghế sa lon, dựa vào gối dựa con ếch màu xanh lá cây của cô, thậm chí còn ôm chặt gối ôm gấu con bảo bối của cô vào ngực.



Tựa cằm trên đầu gấu con, nắm hai tay gấu con tạo hình đáng yêu, "Tiểu sư muội, có gì ăn không? Thật là đói quá!"



Sư huynh không hổ là sư huynh, so về vô lại, cô quả thật không phải là đối thủ.



"Bán manh(*) đáng xấu hổ!"



(*) giả vờ đáng yêu, hoặc cố tỏ ra đáng yêu.



Cung Tiểu Kiều đoạt lại dép mang vào, liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn.



Kim Mộc Lân nhìn cô, đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên đổi sắc mặt, một tay túm cô vào lòng



"Kim Mộc Lân! Anh lại nổi điên cái gì đó hả?"



Cung Tiểu Kiều vung một quyền tới.



Kim Mộc Lân chuẩn xác đón lấy nắm đấm của cô, cầm trong lòng bàn tay, thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, không còn vẻ đùa giỡn như thường ngày.



"Làm sao đấy?" Thấy vẻ mặt hắn không đúng, Cung Tiểu Kiều hoài nghi.



Hắn chậm rãi nói ra từng chữ, "Ai đánh?"



"Hả?"



"Vết thương trên mặt, ai đánh?"



Mãi đến khi Cung Tiểu Kiều mở đèn, hắn mới nhìn rõ ràng vết tích đã mờ nhạt trên mặt cô, hẳn là vết thương từ mấy ngày trước.



Cung Tiểu Kiều ngây ngẩn, ngay sau đó cũng lảng tránh không trực tiếp trả lời, "Không có gì, đã qua rồi."



Kim Mộc Lân trầm ngâm, "Là Cố Hành Thâm, đúng không?"
"Mua thức ăn? Không phải em còn lên lớp sao? Chẳng lẽ cố ý xin nghỉ ở nhà cùng anh sao?"



"Xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi, chúng ta đã nghỉ."



Kim Mộc Lân cười hì hì mặc quần áo, "Ha, nghỉ lại càng tốt như vậy là có thể ngày ngày tìm em chơi rồi, em đi mua thức ăn đúng không! Anh cũng phải đi."



"Anh ở nhà trông nhà cho em! Đợi lát nữa em mua thức ăn sáng về cho anh!"



"Anh ở nhà một mình buồn chán biết bao nhiêu! Mang anh đi chung đi nha nha nha!"



"Lại làm loạn có tin em bán đứng anh không?" Cung Tiểu Kiều nổi lửa giận.



Kim Mộc Lân lập tức lấy nhu thắng cương, đáng thương nhìn cô, "Đừng bán đứng anh mà, người ta không chỉ biết ăn cơm, hơn nữa còn biết nấu cơm! Tiểu sư muội, anh sẽ hóa trang, cho anh mười phút, anh tuyệt đối sẽ không gây họa cho em, có được không?"



Cung Tiểu Kiều xạm mặt lại, "..."



Thật ra thì nguyên nhân Cung Tiểu Kiều thỏa hiệp chính là để hắn ở nhà một mình càng không thấy yên lòng, vẫn là đặt dưới mí mắt canh chừng thì hơn.



Mặc dù bên ngoài đã ngừng mưa, nhưng gió rét vẫn lạnh thấu xương.



Cung Tiểu Kiều võ trang đầy đủ, bởi vì sợ lạnh.



Kim Mộc Lân cũng võ trang đầy đủ, bởi vì sợ người nhận ra.



Kim Mộc Lân đảo mắt nhìn qua, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc Porsche màu xanh da trời đang đậu ở đó, đầu tiên trong con ngươi hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại chuyển thành nghiền ngẫm.



"Tiểu sư muội, tới đây tới đây!" Kim Mộc Lân bắt chuyện.



"Làm cái gì?" Cung Tiểu Kiều đi ở phía trước xoay người, bởi vì mang khẩu trang, nói chuyện đọc nhấn rõ từng chữ vẫn có chút không rõ ràng.



Kim Mộc Lân kéo cô qua, không nói hai lời, trực tiếp cúi người, ép xuống vị trí môi của cô...



-



Tác giả có lời muốn nói: Hôn cách khẩu trang nhé ~ nhưng là Cố Hành Thâm không biết nhé ha ha ha ~ trừ thời gian ăn cơm ra chẳng có giờ nào là nhàn rỗi, rốt cuộc cũng xong chương cuối cùng trong ngày, tiếp tục chạy bản thảo ngày mai ~ các tình yêu, cầu yêu thương nhé ~