Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 76 : Buông cô ấy ra!

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Kim Mộc Lân vội vàng thả Cung Tiểu Kiều lên ghế sa on, sau đó rầu rĩ nhìn cô.



Trước đó cô nhóc này đã nhắc nhở hắn rồi, nhỡ đâu cô ngất xỉu thật, vậy hãy đánh thức cô dậy.



Đánh thức à...



Dùng cách gì cũng đều được sao?



Bộ dáng chẳng chút phòng bị nào nằm trước mặt hắn, hơn nữa còn có lý do danh chính ngôn thuận.



Vậy rốt cuộc hắn có nên ăn hay không đây? Hay là không ăn?



Ngay khi Kim Mộc Lân do dự không quyết, chuông điện thoại di động của Cung Tiểu Kiều vang lên.



"Chú Cố... Chẳng lẽ là ba Cố Hành Thâm?"



Kim Mộc Lâm đang suy nghĩ vấn đề có nên ăn hay không, lòng có chút không yên, vốn đang định nhấn tắt, cuối cùng lại nhấn sai.



"Tiểu Kiều..."



Kim Mộc Lân bị dọa sợ hết hồn, đây không phải giọng nói của Cố cầm thú sao?



Tại sao hắn lại có phản xạ có điều kiện kinh sợ thế này? Trái lại bây giờ hắn đếch phải sợ anh ta nữa! Phi phi! Cho tới bây giờ hắn chưa từng sợ anh ta!



"À ~ là chú Cố à ~"



Cố Hành Thâm khựng lại một chút, sau đó ngữ khí bình tĩnh nói, "Kim Mộc Lân, để Tiểu Kiều nghe điện thoại."



"Tìm tiểu sư muội của tôi có chuyện gì? Ngại quá nha! Bây giờ cô ấy không tiện nghe ắm!"



"Cô ấy đang làm gì?" Ngữ khí tình tiết phức tạp.



"À ~ Cô ấy vừa rồi vận động quá kịch liệt, ngất rồi!"



Tút-----



Kim Mộc Lân vốn đã soạn sẵn một dãy dài lời thoại rồi, lại không ngờ Cố Hành Thâm chỉ nghe tới đó liền cúp điện thoại.
Cố Hành Thâm: "Tìm chủ nhà xin."



Cung Tiểu Kiều: "Sao chủ nhà lại đưa cho anh?"



Cố Hành Thâm: "Anh nói anh là anh trai em."



Cung Tiểu Kiều: "Bà ấy tin tưởng?"



Cố Hành Thâm: "Ừm."



Cung tiểu Kiều: "Thật đúng là một chủ nhà không đáng tin cậy..."



Cung Tiểu Kiều suy nghĩ, xem ra sau này tìm chủ nhà không thể tìm phụ nữ, nếu không ở trước mặt Cố Hành Thâm hoàn toàn không có một chút sức đề kháng nào.



Giờ phút này, Kim Mộc Lân đã ai oán muốn chết rồi!



Mẹ nó chứ! Cái này cũng quá quá kỳ thị cmnr?



Câu hỏi của tiểu sư muội, hỏi gì anh ta đáp nấy, bản thân đi theo sau đít anh ta loanh quanh lâu như vậy anh ta một chữ cũng keo kiệt chp.



"Đúng rồi, sư huynh đâu?" Cung Tiểu Kiều hỏi.



Kim Mộc Lân chảy nước mắt đầy mặt, tiểu sư muội à! Anh ở chỗ nào! Rốt cuộc tiểu sư muội cũng nhớ tới anh rồi, sư huynh thật là cảm động, sư huynh có lỗi với em...



"Nơi ấy." Cố Hành Thâm nhìn về phía TV.



"Nhị sư huynh, anh làm ổ ở chỗ đó làm gì vậy?" Cung Tiểu Kiều hoài nghi nhìn sang.



"Tiểu sư muội, em phải làm chủ cho anh..." Kim Mộc Lân khóc kể.



Nhìn thấy bộ dáng đau lòng muốn chết không muốn sống kia của Kim Mộc Lân, biểu tình của Cung Tiểu Kiều có chút quái dị, nghiêm túc nhìn Cố Hành Thâm, "Cố Hành Thâm, anh thừa dịp lúc tôi hôn mê, đã làm gì với Nhị sư huynh của tôi rồi?"



"Không làm gì cả."



"Thật sự? Mặc dù Nhị sư huynh của tôi... Dáng dấp của anh ấy khá là đẹp đẽ, nhưng dù sao anh ấy vẫn là đàn ông, anh cũng không thể..."



"..."