Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 2 : Quy tắc ngầm

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Đoàn Hàn Chi một tay ôm răng cửa, một tay bị Vệ Hồng nắm lôi đi. Đàm Diệc Vi lon ton mở cửa quán bar: “Đoàn đại đạo diễn, Ngài thật sự không có việc gì chứ? Có cần tôi giúp Ngài gọi xe cứu thương không?”



Đoàn Hàn Chi nói: “Biến.”



An Tuấn Thụy ngây ngốc đứng trước cửa quán bar một lúc mới vội vã đuổi theo: “Hàn Chi…”



Đoàn Hàn Chi lại nói: “Cậu cũng biến.”



“…”



An Tuấn Thụy âm trầm nhìn hai tên Trình Giảo Kim* bên cạnh Đoàn Hàn Chi, sắc mắt khiến cho người ta không rét mà run: “Diễn viên trẻ Đàm Diệc Vi, và cậu bạn trai này nữa, tôi sẽ nhớ kỹ các người.”



*Trình Giảo Kim: kỳ đà cản mũi.



Vệ Hồng có chút vừa mừng vừa sợ, nhịn không được nói: “Kỳ thật tôi rất thích xem anh đóng phim, bộ phim ‘Thiên lý truy tập’ của anh tôi đã xem đến mấy lần, không ngờ tôi có thể được thần tượng nhớ kỹ, thật sự là…”



Đoàn Hàn Chi tức giận trừng mắt với Vệ Hồng: “Cậu nghĩ tôi không chửi cậu thì có thể làm bộ ngớ ngẩn hả? Câm miệng lại, ít nói chút đi.”



Vệ Hồng yên lặng quay mặt sang chỗ khác. An Tuấn Thụy thấy hai người bọn họ kẻ tung người hứng, thái độ vô cùng thân mật thì nhịn không được bốc mùi dấm chua, hừ lạnh nói: “Bạn trai? Tôi cũng muốn nhìn thử xem tên bạn trai như cậu có thể đắc ý mấy ngày? Tiểu tử, tôi khuyên cậu một câu, người mới sẽ rất nhanh trở thành cũ, đừng tưởng hiện tại có thể kiêu ngạo hống hách là hay nhé. Chờ sau khi cậu bị một cước đá bay, cẩn thận đừng để tôi bắt gặp trên đường.”



Vệ Hồng vừa muốn nói gì thì Đoàn Hàn Chi đã nhàn nhạt xen vào: “Hắn có thể đắc ý mấy ngày là do tôi quyết định chứ không phải cậu.”



An Tuấn Thụy lập tức nghẹn họng.



“Tuấn Thụy, mấy năm nay cậu cũng quá mức lộng hành, còn vọng tưởng cưỡi trên đầu tôi sao? Tôi thích ai, nâng đỡ ai, cậu có tư cách xen vào?”



Đoàn Hàn Chi ngữ khí lãnh đạm, bộ dáng thờ ơ, thế nhưng sắc mặt An Tuấn Thụy lại càng lúc càng khó coi.



“Năm xưa tôi sủng cậu là vì cậu biết nghe lời, đừng tưởng hiện tại cậu đủ lông đủ cánh thì có thể chỉ tay năm ngón vào việc của tôi. Tôi có thể giúp cậu nổi tiếng thì cũng có thể đạp cậu xuống, nói không chừng ngày mai…” Đoàn Hàn Chi vỗ lên tay Vệ Hồng, “Cậu diễn viên vô danh này sẽ chiếm mất ngôi vị siêu sao thiên vương của cậu đấy.”



An Tuấn Thụy nói: “Dựa vào cậu ta?”



Đoàn Hàn Chi cười lạnh: “Không tin cậu cứ chờ xem.”



Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tung tóe. Ngay lúc này, đột nhiên có ánh đèn sáng choang không ngừng chớp tắt. Đoàn Hàn Chi lập tức đưa tay lên che mặt: “Đi mau, phóng viên đến.”




Vệ Hồng nhìn thẳng vào y, ngữ điệu trầm thấp, ánh mắt dưới ngọn đèn rực rỡ có điểm u ám mơ hồ: “Anh từng có người con gái nào chưa?”



Đoàn Hàn Chi phát hiện, tên tiểu tử khờ khạo chất phác này đột nhiên khí thế thay đổi, quả thật có phong thái của nam nhân vật chính, vì thế dễ dàng tiếp lời: “Từng có. Tại sao cậu hỏi như vậy?”



Vệ Hồng né tránh không đáp, tiến lên một bước: “Anh có yêu bọn họ không?”



Đoàn Hàn Chi trầm mặc một lát, “Yêu.”



“Yêu như thế nào?”



Thủ trưởng ngẩng đầu, phát hiện nhân vật chính đã tiến đến gần sát trước mặt, nhìn thẳng vào mắt mình. Cảnh quay sẽ đặc tả khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau. Nhưng nếu ở đây thật sự có camera quay lại nhất cử nhất động, sẽ thấy đuôi mắt hẹp dài của Đoàn Hàn Chi khẽ nhếch, bờ mi cong thoáng run rẩy, không dám nhìn thẳng vào người kia.



“Mặc kệ tôi yêu như thế nào…” Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng nói: “Đều không liên quan đến cậu.”



Vệ Hồng trừng to mắt, gãi gãi đầu, lui về phía sau nửa bước: “Đạo diễn, kịch bản không phải viết như vậy. Anh phải nói ‘Tôi đối với mỗi mối tình đều thật lòng thật dạ yêu người ấy’ mới đúng.”



Đoàn Hàn Chi thình lình bừng tỉnh, tiện thể hung hăng đạp một cước: “Con mẹ nó ai mượn cậu lo!? Cậu cảm thấy tôi là loại người trăm phần trăm nỗ lực với mỗi mối tình sao?”



Vệ Hồng ôm bụng kêu rên, ngồi xổm xuống mặt thảm: “Không phải không phải, tuyệt đối không phải.”



“Cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Tôi muốn sửa lời thoại liền sửa lời thoại, nếu có ý kiến cậu hoặc là câm miệng, hoặc là mau xéo đi!”



“Dạ! Dạ!”



Tuy là một cước kia đá rất mạnh, nhưng giờ phút này Đoàn Hàn Chi lại có điểm chật vật, dáng vẻ hỗn loạn khiến người khác hơi buồn cười. Vệ Hồng ngoan ngoãn nằm yên dưới thảm, cố nén ý cười trên môi, gật đầu như bằm tỏi: “Ngài là đạo diễn, tất cả đều nghe ngài, toàn bộ đều nghe ngài hết.”



Đoàn Hàn Chi lạnh lùng nhìn hắn cả nửa ngày. Bộ dáng trung thành dịu dàng, tư thái thấp người dung túng, còn có khí thế và ánh mắt phẫn hận lúc diễn lời thoại khi nãy, hết thảy hết thảy đều trùng hợp với từng mảnh kí ức nhỏ xíu vụn vặt, làm cho y nhớ lại cảm giác giận dữ quen thuộc.



Đoàn Hàn Chi đột nhiên cúi người, túm lấy áo Vệ Hồng, bắt buộc nam nhân trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn mình: “Này!”



Vệ Hồng nghiến răng chịu đựng: “Dạ?”



Đoàn Hàn Chi quan sát hắn cả buổi mới chậm rãi hiện lên nụ cười, diễm lệ đến mức khiến người ta tim đập chân run: “…Có từng nghe nói cái gì gọi là quy tắc ngầm chưa?”