Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 3 : Khám phá quy tắc ngầm

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Vệ Hồng im lặng kinh hãi, rất lâu cũng không nói được tiếng nào.



Đoàn Hàn Chi không cho hắn cơ hội suy đoán, ngón tay thon dài trắng nõn lần lượt cởi từng khuy áo, xương quai xanh tinh xảo sâu thẳm hiện ra trần trụi, kế tiếp là khuôn ngực nõn nã, từ góc độ này có thể nhìn thấy dưới lớp áo sơ mi là phần bụng bằng phẳng cùng thắt lưng thon gầy, gợi cảm đến mức khiến người ta không thở nổi.



Vệ Hồng nằm ngửa trên mặt đất, bị Đoàn Hàn Chi dùng một tư thái vô cùng bá đạo cưỡi trên người, cúi đầu nhìn hắn. Mái tóc đen tuyền buông lơi trên cần cổ tuyết trắng, cánh môi hé mở, dưới ánh đèn thấp thoáng hiện lên đầu lưỡi đỏ hồng ẩm ướt.



Hắn thật không thể tin khi phát hiện bản thân trong phút chốc đã ý loạn tình mê với người cùng giới, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Đoàn Hàn Chi, mãi cho đến khi Đoàn Hàn Chi dùng một động tác hết sức ngã ngớn nhưng vẫn cực độ tao nhã nâng cằm hắn lên: “Trước kia từng có bạn gái chưa?”



Vệ Hồng tiếp tục duy trì tư thế này, không dám nhúc nhích trả lời: “Chưa.”



“Vậy đã từng làm chưa?”



“…Cũng chưa.” Vệ Hồng không ngóc đầu lên nổi, đồng thời bi ai phát hiện cơ thể mình khắc chế không được, nổi lên phản ứng sinh lý.



Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn hiểu được nhân vật chính trong kịch bản. Anh ta thầm thương trộm nhớ thủ trưởng tính cách méo mó xấu xa, độc mồm độc miệng, một mặt vì tác phong tàn nhẫn không chút lưu tình của thủ trưởng mà thống khổ, mặt khác lại không ngừng thèm khát cơ thể diễm lệ của thủ trưởng; một mặt điên cuồng che giấu tình cảm cấm kỵ, mặt khác lại vụng trộm ảo tưởng có ngày được thổ lộ tâm tư.



Đoàn Hàn Chi cúi đầu, lúc nói chuyện gần như chạm vào môi Vệ Hồng: “Cậu cương lên này.”



Bàn tay y cách một lớp quần đặt lên phân thân của Vệ Hồng, khóe môi hiện ra nụ cười dụ hoặc nguy hiểm mờ ám.



Vệ Hồng hoa mắt chóng mặt, máu nóng phút chốc tràn xuống hạ thân. Là ai cho nam nhân này mị lực điên đảo chúng sinh? Là ai cho y tự tin trí mạng?



Tựa như con rắn kịch độc mà diễm lệ, nắm quyền sinh sát trong tay, cao cao tại thượng.



“Nếu không có kinh nghiệm thì cứ nghe theo tôi.” Ánh mắt Đoàn Hàn Chi rất bình tĩnh, tràn ngập ý tứ hàm xúc ra lệnh: “Cởi quần áo của cậu ra.”



Vệ Hồng tựa như người rơi vào cõi mộng, mơ mơ hồ hồ nghe theo lệnh Đoàn Hàn Chi, rất nhanh chỉ còn lại chiếc quần lót.



“Quần áo của tôi.”



Đôi tay Vệ Hồng có chút run rẩy khó mà khống chế. Hắn cởi áo sơ mi của Đoàn Hàn Chi xuống dọc theo bả vai mảnh khảnh, bởi vì dùng sức quá nhiều mà chạm đến da thịt, nhất thời lưu lại trên làn da trắng nõn đến mức gần như trong suốt hai dấu tay đỏ hồng.



Đoàn Hàn Chi cau mày, trừng phạt bằng cách vuốt nhẹ lên dục vọng cương cứng của Vệ Hồng, cho hắn kích thích thoải mái nhưng đồng thời không để hắn thỏa mãn. Vệ Hồng gầm một tiếng ôm lấy thắt lưng y, bởi không biết làm sao mà tâm phiền ý loạn, toàn thân nóng rực.



“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút.” Đoàn Hàn Chi hôn lên mái tóc ngắn tua tủa của Vệ Hồng: “Tôi không thích bạn giường gào rú lung tung, An Tuấn Thụy chính vì nguyên nhân ấy nên mới bị tôi đá xuống giường.”



Thời điểm này có thể không cần nhắc tên nam nhân khác không? Vệ Hồng ôm một bụng bất mãn, thế nhưng vài giây sau đã bị luồng kích thích lớn hơn, thơm ngọt hơn rất nhiều bao phủ. Dục vọng cương cứng được khoang miệng mềm mại ấm áp nuốt lấy, Vệ Hồng hít sâu một ngụm khí lạnh, nhất thời bị kỹ xảo cao siêu mị hoặc của Đoàn Hàn Chi làm cho mê loạn.




Nhưng hết thảy những suy nghĩ đó sau đêm qua đã xảy ra biến hóa kỳ diệu. Lần đầu tiên, hắn không đơn thuần vì tận tâm với công việc mà đọc kịch bản. Có một loại động lực, một loại tâm tình khát khao khiến hắn cố gắng. Hắn nghĩ rằng nếu như hắn làm được, Đoàn Hàn Chi sẽ công nhận hắn.



Tất nhiên, muốn được Đoàn Hàn Chi công nhận thì hắn phải trở thành nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng tạm thời Vệ Hồng vẫn chưa nghĩ đến. Hiện tại, ngập trong đầu hắn đều là phải làm sao để Đoàn Hàn Chi coi trọng mình, nếu có thể được y khích lệ hai câu thì không còn gì tuyệt hơn.



Vệ Hồng ở nhà đọc kịch bản đến tận sáng hôm sau, kế tiếp thì mơ mơ màng màng ngủ gật. Kết quả lúc chuông báo thức kêu vang inh ỏi hắn mới giật mình thức giấc, nhìn đồng hồ, hắn vội vàng mặc áo khoác vọt ra ngoài.



Phim trường tạm thời đặt ở khu biệt thự cho thuê, cách nội thành khá xa. Vệ Hồng chỉ có chiếc Land Rover già cỗi, sáng sớm lại là giờ cao điểm, xe cộ đông đúc như mắc cửi, hắn liều mạng bóp còi phẫn nộ vượt lên. Khó khăn lắm mới thoát khỏi trung tâm thành phố, xe hơi đại lão gia đột nhiên giở trò, vừa tiến vào đường cao tốc chưa được mấy km đã chết máy, không cách nào khởi động. Vệ Hồng điên cuồng đập cửa xe rầm rầm, khóc thét lên: “Sau khi trở về tao sẽ thay động cơ mới cho mày! Kính nhờ ông bạn không cần đúng lúc này nghỉ ngơi an dưỡng được không!?”



Land Rover phát ra tiếng gầm rú khiến người ta tan nát cõi lòng, sau đó hoàn toàn tê liệt, ngã xuống ven đường bất động.



Vệ Hồng nhìn đồng hồ, xác định bị muộn là cái chắc, chỉ đành run run gọi điện thoại cho đoàn phim: “Alo…”



Không ngờ, người bắt máy lại là Đoàn Hàn Chi, y trực tiếp đánh phủ đầu: “Sao cậu còn chưa tới?”



“…” Vệ Hồng lại nhìn đồng hồ: “Còn… còn chưa tới giờ mà!”



“Cậu nghĩ cậu là đại gia hả? Ít nhất phải đến sớm nửa tiếng, ngay cả nguyên tác cơ bản nhất cậu cũng không hiểu?”



Đến sớm nửa tiếng là nguyên tác cơ bản nhất ư? Phải không? Phải vậy không? Vệ Hồng phát điên ôm đầu ngồi xổm xuống, mang theo quyết tâm liều chết rít gào trong điện thoại: “Xe của tôi chết máy giữa đường rồi! Tôi hiện tại đang ở trên đường cao tốc, cách phim trường ít nhất phải hai mươi km!”



“……”



Đầu dây bên kia truyền tới một trận yên tĩnh khiến Vệ Hồng tim đập mạnh liên hồi, sau đó thanh âm thản nhiên không chút gợn sóng của Đoàn Hàn Chi vang lên: “Chạy bộ tới đây.”



Vệ Hồng vô cùng kinh hãi: “…Anh nói cái gì?”



Đoàn Hàn Chi bình thản lặp lại: “Chạy bộ tới đây.”



“Nè! Chờ một chút!” Vệ Hồng run rẩy gào thét: “Nhưng mà… but… but…”



Tít! Tít! Tít! Đầu dây bên kia đã cúp máy.



Thái dương co giật, Vệ Hồng dùng ánh mắt kinh dị nhìn chằm chằm di động của mình.



Mười giây sau, hắn đem di động nhét vào túi quần, buột chặt dây giày, đứng thẳng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt quyết tuyệt, hướng về ngoại thành ở xa xa cuối đường cao tốc phóng chạy như bay.