Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 20 : Cổng lớn hội trường
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Trong khi tin tức giật gân xuất hiện giữa đêm khuya, một đài truyền hình khác cũng đang yên lặng khởi động sự kiện điện ảnh mang tầm cỡ quốc tế. Bộ phim này có ba nhân vật chính được xếp lần lượt ở vị trí khách quý thứ mười bảy, thứ hai mươi ba và thứ một trăm hai mươi.
Đoàn Hàn Chi. Quan Tĩnh Trác. Vệ Hồng.
Đây là một sự kiện có đẳng cấp tương đương với lễ trao giải Quả cầu vàng ở Hollywood, điều khác biệt duy nhất là không có nhiều bộ y phục thời trang đắt tiền đi kèm. Các ngôi sao thần tượng bước trên thảm đỏ đi vào, ai nấy đều hoa mỹ tráng lệ như đám hoa thủy tinh sản xuất hàng loạt, trên đầu mỗi người đều có một bảng giá vô hình, sau đó được đám đạo diễn, nhà sản xuất, chủ biên tạp chí lần lượt xoi mói.
Căn cứ theo ý kiến của bọn họ, các giám khảo sẽ được gợi ý để quyết định xem năm nay ai là diễn viên mới xuất sắc nhất, ai mặc đẹp nhất, ai diễn xuất tốt nhất. Kế tiếp, những người chiến thắng sẽ tựa như ngôi sao, thướt tha váy áo đi tới đi lui, chờ đợi bất kỳ vị “quý nhân” nào chọn lựa.
Đúng. Đám đạo diễn, nhà sản xuất, chủ biên tạp chí căn bản là mấy bác gái ra chợ lựa rau xanh, dùng ánh mắt vừa xoi mói vừa hà khắc để đánh giá diễn viên, lựa ra tuyp người họ thích, để sau khi ngọn đèn bữa tiệc rượu vừa tắt sẽ mang người đi.
Rõ ràng biết dù được mang đi cũng không chắc chắn bước lên đỉnh vinh hoa phú quý, nhưng đám ngôi sao tuổi trẻ xinh đẹp vẫn dùng hết toàn lực bắt lấy cơ hội hoang đường, ý đồ dựa vào đây chạm tới địa vị cao hơn, đẳng cấp cao hơn, rất đáng giá.
Vô số người thảm thiết ngã xuống, chỉ có một vài người may mắn, tập hợp đủ thiên thời địa lợi may mắn trùng hợp, từ đấy về sau một bước lên mây. Rồi mấy năm nữa, khi đã công thành danh toại, bọn họ thêm một lần đứng dưới ánh đèn rạng rỡ của những bữa tiệc rượu xa hoa, chẳng qua bây giờ thân phận bọn họ đã chuyển từ mớ rau xanh thành bác gái lựa rau xanh.
Mọi thứ cứ như vậy lần lượt lặp lại tuần hoàn, tựa như vòng quay Mark Six ma lực, hất tung vô số sinh mạng, rồi lại có hàng nghìn hàng vạn người mới xinh đẹp non nớt bị cuốn vào.
*Mark Six: ở một thành phố hơn 7 triệu dân như Hong Kong, xổ số Mark Six là giấc mơ triệu phú thường trực. Cứ 2-3 ngày quay thưởng một lần, giải độc đắc không khi nào dưới 8 triệu HKD, có thể nói cứ 2-3 ngày lại có một triệu phú USD ra đời! Khi liên tiếp vài kỳ không có người trúng, quỹ thưởng cộng dồn lên đến cả chục triệu USD. Mark Six cũng giống như xổ số ở nhiều nước, chọn 6 cặp số từ 00 đến 49. Ai cũng biết tỷ lệ trúng là vô cùng khó, hay chính xác là 1/13.983.816 trường hợp! Nhưng biết đâu đấy? Tâm lý đó là thường trực của những ai thích “đỏ đen”. Hơn nữa, nếu không trúng thì có thể an ủi mình đang “đầu tư” cho chính mình.
Không ai muốn chấm dứt. Tất cả đều muốn leo lên.
Lặp lại tuần hoàn, như say như dại.
Quan Duệ trước khi ra cửa mới đọc được tin tức trên báo. Nàng đã không ngừng làm việc suốt mười bốn tiếng, sau đó lại trải qua thêm hai tiếng tỉ mỉ chọn trang phục, năm giây trước khi ra khỏi nhà để đến tham dự sự kiện điện ảnh mới có cơ hội nhìn qua tờ báo.
Kỳ thật, không thể trách nàng cập nhật tin tức quá kém, bởi vì trước khi đọc báo, toàn bộ đám nhân vật chính không ai thông báo cho nàng một câu về trò cười đêm qua.
Ngồi trên chiếc Bentley, Quan Duệ mặc bộ lễ phục màu đen thương hiệu Chanel, tà váy dài được trợ lí tỉ mỉ xếp gọn trên băng ghế. Mười đầu móng tay hình dáng hoàn mỹ đặt lên tờ báo, rõ ràng đã sơn bóng bằng màu sắc nhu hòa, thế nhưng vẫn tỏa ra tia sắc bén khiến người ta sởn tóc gáy.
Uất Trân ngồi ở khá xa phía trước. Bởi vì nước hoa của Quan Duệ là cực phẩm được đặc biệt chuyển tới qua đường hàng không, có giá trị hơn mười nghìn USD, mùi hương độc nhất vô nhị thế giới, cho nên Quan Duệ không muốn bị mùi nước hoa của Uất Trân làm rối loạn.
Nhưng cho dù khoảng cách xa như vậy, Uất Trân vẫn có thể nhìn rõ tiêu đề trên tờ báo mà Quan Duệ đang cầm trong tay: Vệ Hồng và Quan tam thiếu gia đêm khuya đánh nhau dữ dội giữa phố, đạo diễn nổi danh Đoàn Hàn Chi khoanh tay đứng nhìn.
Ngay kế bên là ba tấm ảnh chụp to đùng. Quan Tĩnh Trác lôi kéo Đoàn Hàn Chi, không muốn để y chạy, hai người giằng co; Vệ Hồng và Quan Tĩnh Trác dây dưa vặn tay bẻ chân, cùng với Hoa Cương chuẩn bị xông tới; Đoàn Hàn Chi đứng một bên, ánh mắt lãnh khốc khoanh tay nhìn.
Không khác gì đoàn ca kịch ballet trung ương đang biểu diễn trên sân khấu rộng lớn.
“Nam nhân.” Quan Duệ cười lạnh một tiếng, khép tờ báo lại, đặt sang bên cạnh.
Ngay tại thời điểm ánh đèn chớp lóe lên, Đoàn Hàn Chi mang theo nụ cười sắc bén như dao ngàn năm không đổi, thản nhiên nói: “Có một người tôi muốn giới thiệu với cô.” Y đặt tay lên vai Vệ Hồng, lịch sự tuyên bố cùng Quan Duệ: “Đây là partner hiện tại của tôi, Vệ Hồng.”
*partner: ở đây có thể hiểu là người yêu (aka chồng)
Trình độ tiếng Anh của Quan Duệ rất tốt, còn trình độ tiếng Anh của Quan Tĩnh Trác và Vệ Hồng cũng đủ dùng.
Vì thế, khi âm cuối của từ partner được nhẹ nhàng phát ra, mấy đương sự tại đây đều không ngoại lệ, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng đồng loạt trầm xuống, chấn động cực độ.
Người đầu tiên phản ứng là Quan Duệ. Sau gần hai mươi giây trầm mặc, nàng mới mỉm cười: “Bao nhiêu năm rồi, đây là lần thứ hai tôi nghe thấy cậu ở trước mặt tôi tuyên bố partner của cậu. Lần trước thái độ của tôi quả thật không tốt, tôi rất lấy làm tiếc. Bất quá lần này, tôi xin chúc mừng cậu.”
Kế tiếp, nàng vỗ vỗ vai Vệ Hồng, người cao hơn nàng hẳn một cái đầu: “Cậu thật anh tuấn, y phục màu đen rất hợp với cậu.”
Vệ Hồng vô cùng yếu ớt nhìn chằm chằm Đoàn Hàn Chi: “Tôi… Tôi… Anh… Anh… Tôi…”
Đoàn Hàn Chi khi cười vô cùng xinh đẹp, nhưng xuyên qua đôi môi mỏng hơi hé mở, mơ hồ có thể nhận ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắc khiến người ta không rét mà run: “Thế nào, cậu ghét bỏ tôi?”
Vệ Hồng nghiêm mặt, đứng thẳng, lắc đầu, phủ nhận. Toàn bộ quá trình hoàn thành trong một giây.
“Tốt lắm.” Đoàn Hàn Chi lười biếng quay đầu đi, nói với Quan Duệ: “Như vậy, tôi hy vọng tam thiếu gia quý phủ từ nay về sau không cần đối với partner của tôi ra tay quá nặng. Ai ra tay trước không quan trọng, quan trọng là, tam thiếu gia quý phủ đối với việc giao thiệp xã hội của tôi đừng nên can thiệp quá mức, khiến tôi khó xử vô cùng.”
Quan Duệ dùng khóe mắt liếc Quan Tĩnh Trác một cái: “Em làm gì?”
Đoàn Hàn Chi còn chưa mở miệng, Quan Tĩnh Trác đã sắc mặt âm trầm trả lời: “…Kéo y rời khỏi một bữa tiệc chơi thuốc ở quán bar.”
Bầu không khí đột nhiên rơi vào ba mươi giây mặc niệm, ngay cả tiếng hô hấp cũng không có, so với cảm giác lúc nãy khi nghe câu “Đây là partner của tôi.” còn kinh thiên động địa hơn nhiều.
Chẳng phải đã nói rồi sao? — Mâu thuẫn vĩnh viễn không bao giờ bùng phát ngay tại thời điểm bắt đầu. Đúng, không sai, hơn nữa còn có một câu khác: Khi ngươi cảm thấy mâu thuẫn đã tích tụ đủ để phá hủy cả một tòa cao ốc, trên thực tế vẫn còn xa lắm năng lượng mới tích tụ đến mức cao nhất.
Thanh âm đại biểu cho sự bùng nổ vĩ đại nhất, sau ba mươi giây trầm lắng mới đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Chào buổi tối, các quý bà quý ông.” Một nam nhân tuấn mỹ, gương mặt tinh xảo như điêu khắc ra từ đá cẩm thạch, làn da tái nhợt như trang giấy trắng, nét mặt thản nhiên đứng ngay phía sau bọn họ, thanh âm lãnh đạm đến mức cơ hồ có thể khiến tất cả mọi người đóng băng.
“Xin hỏi mọi người đang làm gì ở đây, mở tiệc trà sao?”
Sau lưng Quan Duệ cứng đờ hết mấy giây, nàng chậm rãi quay đầu: “…Quan Phong.”