Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 23 : Cặp đôi hạ lưu
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Đứng giữa phòng tắm mát-xa vĩ đại thuộc khách sạn năm sao cao cấp là Đoàn Hàn Chi và Quan Phong hai người. Thế nhưng đến tận khi đóng cửa, đứng trước gương lớn, đồng thời bắt đầu không coi ai ra gì cởi quần áo, hai người mới đột nhiên không hẹn mà cùng phát hiện: A, ngoại trừ bản thân, nơi này còn có người thứ hai tồn tại…
Đứng đối diện nhau, Quan Phong cùng Đoàn Hàn Chi vẻ mặt hung ác, giống như sư tử tranh đoạt địa bàn.
Bất luận là Đoàn Hàn Chi hay Quan Phong, trong giới nghệ thuật luôn luôn giữ kín sinh hoạt cá nhân, chưa từng ở trước mặt bất cứ ai thay y phục. Đối với bọn họ mà nói, “Bị người ta nhìn mình cởi đồ” cũng tựa như “Ở giữa đường đóng phim AV” vậy, kinh hồn khiếp đảm.
À không, đối với Quan Phong mà nói, “Ở giữa đường đóng phim AV” có lẽ cũng chẳng tính là cái gì, nếu đổi thành “Ở giữa đường làm tình với người ngoài hành tinh” chắc sẽ hợp với hắn hơn một chút.
Bàn tay Đoàn Hàn Chi đặt lên khuy áo sơmi, còn tay Quan Phong đã hướng đến dây thắt lưng. Sau ba mươi giây hoàn toàn đông cứng, Đoàn Hàn Chi thắng.
Y cười nhạt một tiếng, cởi hết toàn bộ khuy áo, kế tiếp cúi đầu cởi luôn dây thắt lưng.
Khi y cúi xuống, chỉ nghe một tiếng đóng cửa cái ‘Rầm!’, lúc ngẩng lên thì Quan Phong đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hai kẻ hạ lưu tương phùng, người da mặt dày hơn nhất định thắng cuộc.
Cùng lúc đó, ở đại sảnh dưới lầu.
Vệ Hồng say khướt bị xối nước lạnh liên tục vẫn không ngừng la hét om sòm, tru lên thành tiếng “Đạo diễn Đoàn, anh đã nói sẽ gả cho tôi mà.” “Tôi sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, tôi là nam nhân tốt.” cùng với “Tôi sẽ không ra đường tìm tình nhân, thế nhưng anh cũng phải cam đoan sau này không được ở trước mặt tôi cùng người khác liếc mắt đưa tình ô ô ô ô ô…”
Trợ lý của Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Cậu say rồi.”
“Ai? Ai nói tôi say? Tôi… tôi không uống rượu!”
“Có, cậu thật sự đã say. Khi cậu nâng ly còn phun vào giày đạo diễn Đoàn.”
Chỉ một câu đơn giản như thế, trong phút chốc đã đem Vệ Hồng từ giấc mơ thiên đường màu hồng phấn hung hăng túm ra, cũng trực tiếp đem Vệ Hồng đã thanh tỉnh đạp thẳng xuống mười tám tầng địa ngục. Vệ Hồng rùng mình dữ dội mấy cái, ánh mắt tỉnh táo không còn chút men say hỏi trợ lý: “Anh nói thật?”
“Nhưng mà… nhưng mà còn Quan tổng. Hôm nay Quan tổng ở đây, ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ…”
Quan Tĩnh Trác cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại: “Đợi khi nào anh hai có thể quản lý nửa người dưới của mình thì hẵng nói sau.”
……
Uất Trân ngoan ngoãn ngồi trong phòng nghỉ riêng của mình một lát, trang điểm kỹ lưỡng, thay đổi mọi góc độ ngắm nghía sợi dây chuyền ngọc bích vô giá trên cổ mình.
Nghe nói khi Quan Duệ sinh con gái Tiệp Tiệp, Quan Phong đã đích thân tặng một bộ vòng tay long phượng bằng ngọc cổ từ thời nhà Minh. Ngọc cổ đáng giá ngàn vàng, huống chi khối ngọc ấy còn do Quan Phong mua từ cổ mộ, thời điểm khai quật có đến mấy ngàn năm lịch sử, cơ bản là vô giá.
Uất Trân biết sợi dây chuyền ngọc bích của nàng tuy rằng quý hiếm đắt tiền, nhưng làm sao so sánh nổi với đôi vòng tay kia. Tuy nhiên, con gái Quan Duệ thân phận khác biệt, rất có thể là con ruột của Quan Phong. Đứa bé trong bụng nàng là ai chứ?
Uất Trân vuốt ve phần bụng đã hơi to lên của mình. Tuy rằng đứa bé này không có mệnh công chúa trời sinh như Quan Tiệp, nhưng cả đời giàu có sung túc không cần lo cái ăn cái mặc là điều chắc chắn. Nếu vận khí tốt có thể tiếp nhận công ty Quan gia, như vậy mẫu bằng tử quý*, về sau bất cứ ai làm gì đều phải nhìn sắc mặt nàng.
*mẫu bằng tử quý: người mẹ được coi trọng nhờ đứa con, giống mấy bà vợ vua được ‘lên đời’ nếu sinh ra hoàng tử ấy
Gương mặt Uất Trân hiện ra nét cười thỏa mãn, cảm thấy sợi dây chuyền ngọc bích này càng lúc càng đẹp. Nàng nhịn không được muốn rời khỏi phòng nghỉ, tìm Quan Tĩnh Trác để anh nhìn một cái.
Đối diện phòng nghỉ là cửa lớn hội trường buổi tiệc. Vừa mở cửa, Uất Trân đã thấy Quan Tĩnh Trác vội vàng rời đi, xuyên qua dãi hành lang, ấn nút gọi thang máy.
Cửa thang máy ‘Đinh’ một tiếng mở ra, bên cạnh Quan Tĩnh Trác không có người, giống như cố ý lảng tránh điều gì đó rồi lại mười phần vội vàng khó dằn nổi, liếc mắt nhìn xung quanh một cái mới nhấc chân bước vào.
Con số trên bảng thang máy hiện ra lầu hai.
Trong lòng Uất Trân thoáng hiện lên chút nghi ngờ, nhưng không thể hiện rõ. Nàng nhìn trước nhìn sau, bên cạnh không một bóng người. Vậy là, nàng liền bước đến vào thang máy, cũng ấn xuống số 2.