Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 24 : Chơi 3p đi, mọi người!
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Đoàn Hàn Chi hưởng thụ trọn vẹn khoái cảm được ngâm mình trong bồn tắm mát-xa vĩ đại, đến lúc thoải mái rồi mới chậm rãi đứng lên, tiện tay khoát lên người áo choàng tắm màu trắng kiểu Nhật.
Qua khe hở, có thể thấy được xương quai xanh sâu thẳm trên thân hình thon gầy cùng làn da tái nhợt như tờ giấy trắng. Dáng vẻ Đoàn Hàn Chi tất cả đều mang điện tích âm từ trong phòng tập thể thao mà ra, căn bản chưa từng phơi nắng, càng miễn bàn đến các hoạt động Vệ Hồng thích như dã ngoại rèn luyện sinh tồn, lướt sóng vân vân.
Từ căn hộ đến bãi đậu xe bất quá chỉ là một đoạn ngắn ngủn hơn hai mươi thước, Đoàn Hàn Chi vẫn bắt Vệ Hồng phải cầm ô theo sau hầu hạ. Người này từ trong ra ngoài đều là khí lạnh, lạnh như tảng băng ngàn năm, bị ánh mặt trời chiếu vào một cái lập tức hiện nguyên hình. Nếu không có Vệ Hồng hai tay cầm hai chiếc ô, có lẽ y đã bị ánh nắng ở bãi đậu xe chiếu thành một vũng nước, sau đó bốc hơi không còn bóng dáng.
Đoàn Hàn Chi một tay dùng khăn lau tóc, một tay mở cửa, lười biếng gào to ra phía ngoài: “Quan Phong, đến lượt anh.”
Căn phòng yên lặng đáng sợ, ngay cả tiếng đánh rắm còn không có.
Đoàn Hàn Chi đá mạnh cửa, nghênh ngang tiêu sái bước vào: “Quan tổng, anh không phải đến lúc lâm trận mới sợ hãi lén lút trốn đi đó chứ? Thật như vậy sao? Coi chừng ngày mai bọn chó săn tung tin anh nửa người dưới không dùng được, ha ha…”
Đoàn Hàn Chi chớp chớp đôi mắt hồ ly hiểm độc, vẻ mặt cực kỳ vô tội, cực kỳ khó xử.
Quan Phong ngồi trên giường, mặt trắng như sương giá, lạnh lùng nhìn chằm chằm Louis đang ngồi đối diện.
Louis mặc áo sơmi xám tro, chỉ cài hai khuy áo cuối cùng, quần jean màu tối kéo trễ thắt lưng, mơ hồ lộ ra cơ bụng hoàn mỹ. Làn da là hỗn hợp giữa màu đồng cùng màu lúa mạch, mới nhìn đã biết từng phơi nắng rất nhiều. Khi hắn mỉm cười vừa xán lạn vừa dụ hoặc, toàn thân tản mát ra khí tức giống hệt nam nhân *** trên bìa quảng cáo bao cao su Durex.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Quan Phong nhìn Louis cứ như muốn ăn tươi nuốt sống, thanh âm còn giá rét hơn băng tuyết tháng chín mùa đông, gằn từng chữ từng chữ: “Tại.Sao.Cậu.Lại.Ở.Đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Louis tươi cười rạng rỡ, “Tôi nói rồi mà, hợp đồng bao gồm cả quy tắc ngầm nữa… Whatever you want, whenever you want, however you want. Tôi đối với ngài nhất mực trung thành, chỉ cần ngài chịu mở miệng – hoặc không mở miệng cũng được – tôi đều có thể sẵn sàng dâng lên linh hồn hay thậm chí thân thể tôi. Chẳng phải tôi đã sớm nhắc đi nhắc lại ư, Quan tổng?”
Nếu ánh mắt Quan Phong lúc này quả thật có thể ngưng tụ, như vậy khẳng định sẽ sắc bén không kém gì thanh dao găm đặt trong phòng đông lạnh một tháng.
“Chúng ta làm đi.” Louis nhiệt tình mời gọi, một bên tự cởi dây thắt lưng của mình, “Từ khi gặp anh ở hậu trường buổi trình diễn thời trang quốc tế Milan, tôi liền mơ được lên giường với anh.”
“…Cậu làm sao vào phòng?”
“Đây không phải trọng điểm, cưng à.”
“Đây là trọng điểm.”
“Không, không phải.” Louis đưa tay vuốt ve làn da tái nhợt không chút huyết sắc, tinh xảo như người nước Anh thời cổ của Quan Phong, bị Quan Phong nghiêng mặt đi né được. “Trọng điểm không phải là tôi làm sao vào phòng rồi ngồi lên giường của anh…” Louis thâm tình nhìn Quan Phong, “Mà trọng điểm là chúng ta làm sao hưởng thụ một đêm tiêu hồn? Anh muốn chơi theo kiểu nào?”
Quan Phong đứng lên, lui về sau mấy bước, túm lấy chiếc áo khoác treo trên đầu giường, trực tiếp dùng di động báo cảnh sát.
Louis xông đến, một phen cúp máy. Theo động tác của hắn, hai khuy áo cuối cùng cũng mở ra, lộ diện cơ bụng cường tráng khỏe đẹp, hơn nữa hắn còn cố ý trưng bày: “Ngài muốn cho cảnh sát lẫn giới truyền thông biết ngài hôm nay thuê phòng, dự định cùng hai gã đồng tính lên giường?”
Cùng lúc này, cách một tấm ván cửa mỏng manh nhưng có hiệu quả cách âm tuyệt vời, trong căn phòng 2014 cũng tràn ngập khí áp thấp trời long đất lở, quỷ khốc thần sầu. Quan Phong một bên chỉ vào cửa, lớn tiếng ra lệnh với Louis: “Cút ngay!” một bên chuyển hướng sang Đoàn Hàn Chi: “Cậu cũng im miệng đi!”
Đoàn Hàn Chi cười điên cuồng, đến mức toàn thân nhũn ra, móng tay bảo dưỡng hoàn hảo để lại một vệt dài trên bức tường: “Ha ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha, mắc cười chết đi mất, Quan tổng anh bị quấy rối ***, anh bị quấy rối ***, ha ha ha ha ha ha…”
Louis vô tội giơ tay lên: “Ok, ok. Quan tổng, xin anh bình tĩnh một chút. Tại sao anh nguyện ý lên giường với nam nhân hiện đang cười điên dại đến mất cả hình tượng, mà không chịu tiếp nhận tôi? Từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu đến bây giờ, tôi đã mời gọi anh rất nhiều lần, hai mươi hay hai mươi mốt lần nhỉ? Tôi có điểm nào thua kém bạn giường đêm nay của anh chứ?”
“Cho dù bây giờ y chẳng còn chút hình tượng, nhưng dù sao y vẫn là một trong những đạo diễn lừng danh nhất Trung Quốc.”
Quan Phong nói mà không suy nghĩ, đợi khi hắn phát hiện thì đã quá muộn, bởi vì Đoàn Hàn Chi khó khăn lắm mới nín cười được sau khi nghe hắn nói thì suýt nữa thêm một lần bật cười phát điên: “Quan tổng, anh rốt cuộc thừa nhận rồi nhé! Anh rốt cuộc thừa nhận địa vị của tôi trong giới đạo diễn! Lúc trước là ai nói ‘Phim của Đoàn Hàn Chi tôi căn bản không thèm xem, chỉ thuần túy là thương mại + cẩu huyết + hỗn tạp rác rưởi’? Anh là bởi vì ghen tỵ nên mới chửi bới tôi đúng không? Anh rốt cuộc đã chịu nói thật lòng mình rồi ư?”
“Cho tới bây giờ tôi chưa từng xem phim của cậu!” Quan Phong cay nghiệt đáp trả: “Sau này không xem, cả đời không xem. Ngay cả loại rượu sâm banh cậu giới thiệu tôi cũng không bao giờ uống nữa!”
“Ai da, hóa ra anh còn uống loại rượu sâm banh do tôi giới thiệu? Nếu biết sớm, tôi đã bảo hãng rượu giảm giá cho anh rồi.”
Louis nghiêm túc hỏi Đoàn Hàn Chi: “Có thể giảm giá cho tôi luôn không?”
“Được, nhưng phải xem cậu có thể làm Quan tổng kinh ngạc không.” Đoàn Hàn Chi chân thành vỗ vai Louis, kế đó quay đầu đề nghị với Quan Phong: “Để hắn ở lại chơi 3P đi. Nói thật, tên nhóc này đối với anh một lòng say mê, ngay cả tôi nhìn thấy còn phải cảm động… Chẳng qua chỉ là lên giường thôi, anh cho anh là cô nương bán thân lần đầu tiên ở thanh lâu sao?”
Ngón tay thon dài của Quan Phong căng cứng, di động ‘Cạch’ một tiếng, gần như bị hắn nghiền nát.
“Chúng ta làm đi.” Louis cũng nhìn Quan Phong, một lần nữa thành khẩn đề nghị.
……
Ba giây sau, Quan Phong một phen tóm gáy Louis, dùng lực đạo đủ để giết người kiên quyết kéo tên tiểu tử còn trẻ tuổi khỏe mạnh hơn anh nhiều ra cửa, bất chấp Louis dùng hết sức bình sinh giãy dụa cùng điệu cười nhạo bất âm bất dương của Đoàn Hàn Chi.
“Có làm cũng là tôi làm cậu, chứ không phải cậu làm tôi! Đừng tưởng tôi không biết mấy mơ ước hão huyền trong đầu cậu!” Quan Phong đạp cửa, lãnh khốc vô tình tung một cước vào giữa ngực Louis khiến hắn phải lui về sau hai bước, “Cút ngay đi! Trước sáng mai tôi không muốn thấy mặt cậu!”
Louis đụng phải thứ gì đó phía sau, lảo đảo một chút mới đứng vững được.
Bên trong cánh cửa, thân hình Quan Phong đột nhiên cứng đờ.
Bên ngoài cánh cửa, Quan Duệ, Vệ Hồng, Quan Tĩnh Trác cùng Uất Trân cũng cứng đờ.
Mấy luồng ánh mắt khiếp sợ quá mức đồng loạt dừng lại trên người Quan Phong – kẻ chỉ mặc áo sơmi, dây thắt lưng không cài buông lơi xuống hạ thân, rồi nhìn về Đoàn Hàn Chi ở phía sau hắn chỉ mặc áo choàng tắm, rõ ràng mới tắm xong.
Không ai lên tiếng, cũng không ai nhúc nhích.
Cảnh tượng này nếu chụp lại, ắt hẳn không phải “Running out of Time”, mà là “Final Destination”.