Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 34 : Yêu thì sao?

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Vệ Hồng ngồi trong một góc phim trường đọc kịch bản, mày nhíu mặt nhăn, cảm giác kỳ quái sâu sắc.



Kịch bản này thật sự phi thường nam tính — tại sao nói như vậy ư!? Bởi vì toàn bộ kịch bản từ đầu tới cuối, tất cả đều là một đám đàn ông già trẻ lớn bé đánh trận, không có lấy bóng dáng một nhân vật nữ, ngay cả con muỗi cái cũng không xuất hiện.



Hiện tại phim chiến tranh đa số là kháng Nhật, nhưng bối cảnh trong kịch bản này không phải chiến tranh kháng Nhật mà chỉ hoàn toàn hư cấu, thậm chí nguyên nhân rõ ràng đều không có, chỉ tập trung vào một đội lính đặc chủng ở Trung Quốc chạy vô giữa rừng sâu chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, sau đó bởi vì đủ loại lý do mà rơi vào tình cảnh mất hết liên lạc với bên ngoài, lương thực cạn kiệt, thời tiết khắc nghiệt, tình cảnh bi thảm. Câu chuyện xoay xung quanh đám người ấy làm sao sinh tồn nơi rừng sâu suốt hai tuần trước khi được giải cứu, cho đến khi toàn bộ đội lính đặc chủng chuyển đến bệnh viện thì chấm dứt.



Không có nữ nhân vật chính, không có chuyện tình cảm, cả đám lính đặc chủng dơ dáy bẩn thỉu, mang theo vũ khí nặng nề u ám với hỏa lực mạnh nhất, trên mặt nhem nhuốc dầu, bùn đất văng tung tóe, đào rễ cây lên ăn, toàn bộ hình ảnh đều làm cho người ta có một loại cảm giác thối nát.



Khó trách kịch bản này không ai nguyện ý diễn, đây căn bản không phải được chế tác ra để biến diễn viên thành thần tượng, với kiểu tạo hình kia, chính xác là muốn tự hủy hoại hình tượng a!

Biên kịch kiêm đạo diễn kiêm nhà đầu tư là một cô gái trẻ tuổi, khuê danh Dung Khanh Khanh, gia thế không nhỏ, là con gái của cổ đông chính một công ty đĩa hát lừng danh Hongkong, giàu đến nỗi hoàn toàn mất đi khái niệm về tiền. Sở thích của cô gái nhỏ này vô cùng quái dị, liều mạng đem hình tượng diễn viên bôi bác, dường như ở cùng đám diễn viên không khác gì ăn mày, nàng mới cảm thấy cao hứng.



Vệ Hồng từng cẩn trọng đề nghị với nàng: “Đạo diễn Dung, hay là chúng ta tìm thêm nữ diễn viên đi? Có thêm một vài phân cảnh tình cảm và vân vân? Hiện nay mấy bộ phim được hoan nghênh trong giới nghệ thuật đều dựa vào kiểu đó, đề tài của cô rất tốt, nhưng có chút quá mới mẻ độc đáo, chỉ sợ khán giả không mua vé đi xem đâu…”



“Hừ, đám diễn viên nội địa mấy người đúng là tầm thường!!” Dung Khanh Khanh không ngẩng đầu lên, chăm chú soi gương kẻ lông mi, thanh âm cười lạnh đầy tinh tế, “Cậu thì biết cái gì, tôi cần chi so sánh với mấy bộ phim may mắn nổi tiếng? Tôi thiếu tiền hay thiếu danh chứ? Chỉ toàn phim tình cảnh phim thần tượng, khó trách nữ diễn viên nội địa mấy người chẳng có ai ở đẳng cấp cao. Phim của mấy người quay không đáng để tôi xem, đúng là lãng phí thời gian!”



“…” Mấy nam diễn viên nội địa chung quanh đều nhịn không được muốn bước đến tranh cãi, may mắn Vệ Hồng tính tình tốt, sau khi giật mình sửng sốt một chút thì ôn hòa hỏi: “Vậy đạo diễn Dung, nếu bộ phim này chẳng may thê thảm, cô cũng thấy không sao hết?”



“Gì chứ, cậu sợ tôi không có tiền trả tiền thù lao cho cậu hả?” Dung Khanh Khanh đóng nắp chiếc gương nhỏ lại, “Yên tâm, tiền thù lao của cậu còn chưa trả hết tiền cậu nợ tôi đâu, đừng hẹp hòi như thế! Ai da, cả một đám nam nhân lớn đầu như vậy, cứ dài mặt ra mà coi được à? Trông y hệt đám con nít ranh phương Nam.”



Một vài diễn viên đứng bên cạnh sắc mặt đều trở nên u ám, có một anh chàng đến từ phương Bắc suýt nữa thì phát khùng, bị Vệ Hồng nhanh chóng chạy đến ngăn cản: “Anh bạn, đừng xúc động, bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút đi anh bạn!”



Dung Khanh Khanh xoay người lại, hàng mi cong nhếch lên: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu dám chạm vào một sợi tóc của bổn tiểu thư, tôi sẽ cho cậu ăn cơm tù ăn đến no luôn! Không tin cậu cứ thử xem!” Nói xong còn vênh váo lưu lại một tiếng “Hừ!” tự đắc, chân đạp trên đôi giày cao gót mười phân bỏ đi.



Vệ Hồng liều mạng ngăn cản anh chàng phương Bắc: “Bình tĩnh một chút, đừng xúc động a. Nè, các người còn không nhanh đến đây giữ hắn? Tính toán so đo với nữ nhân làm gì!”



Mấy diễn viên đứng gần đó lập tức chạy đến giữ chặt anh chàng kia, trăm miệng một lời khuyên giải: “Bỏ đi bỏ đi, đạo đức của những người trong giới giải trí Hongkong là vậy đó, con mắt mọc trên đỉnh đầu.” “Đúng vậy, chúng ta chỉ cần quan tâm chuyện quay phim kiếm tiền, cô ta muốn lỗ vốn thì cứ mặc xác cô ta! Có tiền thì nghĩ là mình giỏi lắm!”



“Quả nhiên từng quay bộ phim đẳng cấp quốc tế, tác phong suy nghĩ khác hẳn chúng ta.” Một đồng nghiệp nhịn không được khen ngợi Vệ Hồng, ngay sau đó liền có người phụ họa: “Phải đó phải đó!” “Tôi vừa rồi nổi điên muốn giáo huấn cô ta, nếu không nhờ Vệ ca ở đó, tôi đã sớm…”



Có người không nén được tò mò hỏi: “Vệ ca, chúng tôi quay bộ phim này là chuyện bình thường, dù sao chúng tôi chỉ là một đám diễn viên vô danh ở Bắc Kinh, có vai nào liền nhận ngay vai nấy. Nhưng anh đã có thâm niên hơn nhiều, lại từng quay bộ phim đẳng cấp quốc tế, sao anh lại đồng ý nhận vai nam chính thứ hai nho nhỏ?”


Vệ Hồng đáng thương đã sắp bị cuộc chiến giữa hai người phụ nữ làm cho đầu óc choáng váng: “Bằng… bằng cách nào?”



“Ai da, cậu thật xấu quá đi!” Dung Khanh Khanh bật cười khanh khách,đánh Vệ Hồng một cái, động tác tuy giống giỡn chơi bình thường nhưng khí lực thì có thể đánh chết cả một con trâu, Vệ Hồng dường như nghe được cánh tay hắn truyền đến một tiếng răng rắc đầy khủng bố.



“Từ khi xem ‘Tử đấu’, tôi vẫn luôn mơ đến ngày Vệ Hồng chịu đóng phim của tôi. Nhưng Vệ Hồng cậu ấy có tầm nhìn cao, tôi đến nhà mời mọc mấy lần, khó khăn lắm cậu ấy mới chịu ra mở cửa. Uất Trân đại tỷ, chị nói xem, sao lại có loại đàn ông không biết thương xót phụ nữ như cậu ấy? Người ta tìm được nhà cậu ấy cũng đâu dễ dàng gì. Đúng không, Vệ Hồng?”



Biểu tình hiện tại của Vệ Hồng tựa như muốn tìm cô em xinh đẹp vui vẻ, kết quả biến thành BL — hắn triệt để hôn mê.



Dung Khanh Khanh mang theo nụ cười cay nghiệt chua ngoa, độc ác méo mó, biến thái âm hiểm, bất cứ lúc nào đều có thể phun ra độc châm giống hệt Đoàn Hàn Chi, chuyển hướng về phía Uất Trân: “Đại tỷ à, tôi chính là kiểu người nhanh mồm nhanh miệng như thế, chị ngàn vạn lần đừng để ý. Nhưng hình như bộ lễ phục của chị rất giống bộ váy mà bà vú nhà tôi mua về mấy hôm trước nhưng không thích liền đem trả, chắc không phải cùng một bộ đâu nhỉ!? Đại tỷ, chị từng tuổi này rồi, tốt nhất nên mặc màu đen hay màu xám sẽ có điểm thành thục hơn, hoặc nếu không hợp thì màu trắng ngọc trai cũng không đến nỗi nào đâu. Dung gia tiểu thư chúng tôi từ nhỏ đã có chuyên gia trang điểm chỉ dạy cách ăn mặc, sai lầm như chị chúng tôi cho tới bây giờ chưa từng phạm phải. Nhìn đi, kiểu tóc của chị chẳng phải đã lỗi thời từ năm ngoái ư? Bộ chị không có trợ lý chuyên môn nghiên cứu trào lưu để nói cho chị biết về Fashion show năm nay sao?”



“…” Uất Trân há miệng, nhưng hình như có thứ gì đó mắc trong cổ họng, một chữ cũng không thể phát ra.



“Được rồi Vệ Hồng, chúng ta đi thôi!” Dung Khanh Khanh vênh váo túm lấy Vệ Hồng, nhìn qua giống như nắm tay bạn trai, kỳ thật chính là kéo người còn đang há mốc mồm đi ra xa, “Cậu xem hiện tại đã mấy giờ? Nếu đến muộn thì thật không có lễ phép. Hơn nữa, chúng ta tại sao phải phí nhiều thời gian ở bãi đậu xe như thế? Tôi vừa rồi dường như trông thấy một phụ nữ mặc bộ váy lỗi thời của bà vú nhà tôi, cô ta là ai nhỉ? Đáng sợ chết được. Tôi về nhà phải nói với bà vú đem bộ váy xấu xí đó ném đi. Mặc vào trông béo khủng khiếp, bụng to như mang thai sáu tháng ấy…”



Vệ Hồng khó khăn phun ra mấy chữ từ trong cổ họng: “…Cô ta thật sự đang mang thai.”



Đến khúc ngoặt, Dung Khanh Khanh tiêu sái ném Vệ Hồng đi: “Xong, hiện tại bổn tiểu thư tâm tình sảng khoái.”



“…” Vệ Hồng yên lặng trấn định cảm giác hoảng sợ trong lòng.



Dung Khanh Khanh mất hứng: “Nè, vẻ mặt đó của cậu là sao hả? Tôi rất đáng sợ à? Cậu thông cảm với ả Uất Trân kia? Kính nhờ cậu nhận thức rõ bản thân đi! Cậu là diễn viên của tôi, là người do chính tay đạo diễn lừng danh Đoàn Hàn Chi đào tạo, tương lai sẽ nổi tiếng, sẽ xưng vương phong thần! Cậu bị tôi mắng một hai câu là chuyện đương nhiên, nhưng cậu sao có thể bị ả Uất Trân vừa già vừa xấu mắng!? Lần sau nếu có ai mắng cậu, cậu phải đập lại cho tôi! Có nghe thấy không? Phải đánh gãy răng hắn!”



Cô thật sự là tiểu thư danh giá Hongkong sao? Không phải ngày hôm qua trên phim trường cô còn liều mạng khinh bỉ chúng tôi là một đám ăn mày chân thối cùng nhếch nhác sao? Không phải cô nói cô rất khinh thường diễn viên nội địa, hơn nữa còn tự xưng chính mình là người văn nhã nhất đoàn phim sao sao sao sao sao sao?



Khi cô nói “Đập chết hắn!”, như thế nào so với tên Đoàn Hàn Chi lưu manh chửi đổng còn muốn thuận miệng hơn?



Nữ nhân đúng là loại sinh vật có sức chiến đấu đáng sợ! Vệ Hồng run rẩy ôm đầu nghĩ.