Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 36 : Vận tốc 150km/h
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Không khí trong quán bar đã dần dần trở nên ái muội. Trương Đại Vĩ cùng với nhân viên pha chế rượu hắn mới làm quen lăn đến góc phòng, chỉ chốc lát sau đã truyền đến tiếng rên rỉ thở dốc khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Lão quỷ này ngay từ đầu đã không muốn ra ngoài. Hắn đang ở nhà ngủ ngon giấc, đột nhiên bị Đoàn Hàn Chi gọi điện đánh thức, thanh âm trầm thấp ngữ điệu uể oải, hỏi: “David*, nếu bạn trai cũ đã bị cậu bỏ rơi đột nhiên chấp nhận táng gia bại sản, nợ nần khắp nơi tặng cho cậu một trăm ngàn USD, cậu sẽ thế nào?”
*Tên tiếng Anh của Trương Đại Vĩ là David Trương nhé ^^
Đồng chí Trương Đại Vĩ sinh sống tại nước Mỹ theo chủ nghĩa đế quốc Sao và Sọc, điên cuồng tôn thờ chủ nghĩa tư bản thối nát xem tiền là trên hết, kiên quyết quán triệt chủ nghĩa độc thân độc lập, ngay cả ra ngoài ăn cơm với bạn giường cũng chia nhau ra ta trả một nửa ngươi trả một nửa, cho nên hắn căn bản không hiểu Đoàn Hàn Chi đang nói gì.
*Quốc kỳ của Mỹ có tên là Stars and Stripes (Sao và Sọc).
“What? Đoàn, cậu nói cái gì? Bạn trai cũ của cậu tặng cậu một trăm ngàn USD? Cậu có lộn không, chẳng cần cậu trả luôn?”
“Tôi nghĩ là như vậy, hơn nữa một trăm ngàn USD này hình như là toàn bộ tài sản của hắn.”
“Ha ha ha, Đoàn, cậu nhất định đang nói giỡn với tôi, làm sao có khả năng chứ! Cậu nhất định mộng du rồi, ha ha ha ha ha… Hiện tại xin cậu cúp máy leo lên giường, tiếp tục với giấc mộng xuân tuyệt vời của cậu đi!”
“Tôi nói nghiêm túc =.=”
“Không, cậu không nghiêm túc, điều đó không có khả năng. Nếu tôi yêu cậu yêu đến thê thảm, nói không chừng tôi sẽ đem hết hai phần tài sản của tôi tặng cho cậu, nhưng tuyệt đối không có khả năng cho toàn bộ — cái gì, cậu vừa nãy nói là bạn trai cũ? Không phải hiện thời?”
“Không phải.”
“Đã bị cậu đá rồi?”
“…Cậu con mẹ nó nói chuyện không cần nói trắng ra như vậy!”
“Mamma Mia!” Đồng chí Trương Đại Vĩ khoa trương vỗ vỗ ngực mình, làm ra bộ dáng kinh hãi cực độ, “Ngay cả Đức Chúa Jesus cũng không yêu con chiên của Ngài như thế! Cậu nhất định đang soạn kịch bản, cho nên nhớ tới Romeo và Juliet đúng không? Đừng nói với tôi đây là chuyện có thật. Tôi muốn đi ngủ, tôi hiện tại phải đi ngủ!”
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
……
Trước lúc hôn mê, đáy mắt Đoàn Hàn Chi vẫn lưu lại một chút cảm giác ánh sáng. Y mơ hồ nhìn thấy cậu thanh niên trẻ tuổi người Mỹ kia nhảy xuống xe, chạy như điên về phía y, rồi còn có người lấy điện thoại di động ra gọi cấp cứu.
Thế nhưng, y cái gì đều làm không được. Ngay thời khắc va chạm, túi khí an toàn trên xe liền bật tung, đẩy ngược y về băng ghế phía sau, tạo nên màng bảo hộ giảm xóc. Vấn đề là ở chỗ, không biết có thứ linh kiện ô tô nào đã đâm xuyên qua bụng y, mà túi khí an toàn lại khiến y không cách nào nhúc nhích, thậm chí muốn đưa tay ngăn chặn máu chảy ra cũng không được.
Y có thể cảm giác dòng máu tươi nóng hổi đang ồ ạt chảy khỏi cơ thể mình, dần dần rét lạnh… đến cuối cùng một chút độ ấm đều không thể níu giữ…
Đoàn Hàn Chi nhắm mắt lại, kỳ quái là trong lòng y vô cùng bình tĩnh, không có lấy chút nào thống khổ hoặc bi thương. Tuy nhiên, trong sự bình tĩnh vẫn thoáng hiện lên chút tiếc nuối nhàn nhạt. Y nhớ tới đôi tay ấm ấp của Vệ Hồng, nhớ tới bọn họ từng tràn ngập ôn nhu gắt gao ôm siết lẫn nhau.
Ba mươi năm cuộc đời chớp mắt đã tận cùng, vinh hoa phú quý thoảng qua như mây khói, công danh lợi lộc tan biến vào hư không. Điều cuối cùng còn đọng lại trong đầu, dĩ nhiên là ngày đó trước khi đi quay đầu lại nhìn… gương mặt mỉm cười dịu dàng của Vệ Hồng.
*****
Quan Tĩnh Trác bận rộn chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp sắp tới, thỉnh thoảng gục đầu xuống bàn làm việc nghỉ ngơi đôi chút, đột nhiên cả người như bị sét đánh, giật nảy người ngồi bật dậy.
Một trận tim đập liên hồi gắt gao xâm chiếm cơ thể anh, hoàn toàn không được báo trước, cứ như thể bỗng dưng trái tim phải nếm trải sự kinh hoàng, bi thương cùng tuyệt vọng không kể xiết.
Bên ngoài soi rõ ánh mặt trời ban trưa, vàng óng xán lạn. Quan Tĩnh Trác ngồi đối diện cửa sổ sát mặt đất, nhưng toàn thân anh lại giống như bị ngâm trong dòng nước lạnh, phút chốc cảm thấy hít thở không thông. Tựa như dưỡng khí dần dần bị rút hết, sinh mệnh từng chút một héo hon cạn kiệt, mà anh lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Anh sao thế?” Uất Trân quan tâm hỏi.
“…Không có gì.” Quan Tĩnh Trác thản nhiên đáp, sau đó không nhìn nàng nữa, quay đầu về phía máy vi tính.