Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 45 : Xóa sổ luôn đi
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Ở quê nhà, Vệ Hồng có đứa em trai đang học trung học, tình cảm anh em rất tốt, nghe nói trước khi đi đóng phim hắn thường xuyên giúp em trai làm bài tập hoặc giả mạo chữ ký phụ huynh; Còn gia đình Đoàn Hàn Chi thì anh em bà con vô số, có một loại phong lưu nhàn nhã của thư hương thế gia, tài sản không cần tranh chấp, tất cả đều có cuộc sống thanh nhàn thoải mái.
Quan Phong ngày xưa, thế nhưng thật sự chỉ có một mình, cô đơn chiếc bóng.
Không có anh em — đám anh em họ bên nội trên cơ bản đã bị phụ thân phái đến vùng đất xa xôi mà khai hoang, còn đám anh em họ bên ngoại thì trên cơ bản luôn mang theo nụ cười giả dối, khiến người ta ghê tởm; Không có chị em — hết lần này đến lần khác đều có người nói cho hắn biết, hắn là đứa con trai chính thống duy nhất trong gia tộc; chị họ đã gã cho nhà họ Liễu, em họ tuổi còn nhỏ, chỉ thích đến Paris mua sắm, sau đó đưa hóa đơn cho hắn thanh toán.
Mãi đến một năm kia, thời điểm biết được mình còn có đứa em gái ruột hàng thật giá thật đang lưu lạc tha hương, máu trong người hắn nhất thời chảy nhanh hơn, trái tim đập thình thịch.
Quan Phong không thèm để ý lời người hầu khuyên can, kiên quyết tự mình ngồi xe một ngày một đêm, từ chốn phồn hoa thị thành chạy đến vùng núi, xuyên qua những con đường núi xóc nảy, tro bụi đầy trời gà vịt kêu to, trước mắt hiện ra đều là ánh nhìn tò mò sợ hãi của người dân trong thôn cùng những căn nhà nhỏ lẩn khuất sau làn khói xám.
Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Quan Duệ chính là cô bé này rõ ràng còn chưa dậy thì, gương mặt tinh xảo khéo léo, da dẻ thô ráp do cháy nắng. Nàng mặc áo quần đơn bạc, nhìn qua khác hẳn với đám chị em họ xinh đẹp của hắn, nhưng trong phút chốc hắn đã có thể khẳng định, cô bé này là em gái của hắn. Ngũ quan trên gương mặt kia, không thể giả được.
Quan Phong từ nhỏ đã không bộc lộ nhiều cảm xúc ra ngoài. Hắn cúi người xuống, đáy mắt lóe lên tia hưng phấn nhàn nhạt: “Tiểu Duệ.”
Quan Duệ tránh ra sau nửa bước.
“Tiểu Duệ, là anh hai. Anh tới đón em.”
Căn buồng bên trong đột nhiên “Rầm!” một tiếng, ấm nước bay ra, theo sau là một nam nhân say khướt tức giận mắng: “Con rùa con kia, không trả tiền đừng hòng mang đi! Đồ trứng thối! Đi rồi thì xx đừng có quay về, ra khỏi cửa tao chém chết xx!”
Quan Phong quay đầu hỏi trợ lý: “Hắn đang nói gì?”
Trợ lý mặt không còn chút máu: “Hắn đòi tiền.”
Quan Phong đứng dậy, vui vẻ ra lệnh: “Xóa sổ hắn.”
Quan Duệ lại tiếp tục lui ra phía cửa nửa bước. Lúc này, ở phía sau nàng đột nhiên có thứ gì đó chuyển động, rồi một cái đầu rụt rè ló ra. Lúc đầu, tất cả mọi người còn tưởng đó là chó con hay mèo con, nhưng trợ lý ngay lập tức đã phát hiện đó là một cậu bé chừng một hai tuổi, đứng còn chưa vững… Bởi vì sơn thôn hẻo lánh đầy bụi bặm nên khuôn mặt cậu cứ mơ mơ hồ hồ, một chút cũng không hiện ra nét thiên chân khả ái của trẻ con.
Quan Phong chỉ liếc sơ qua cậu bé một cái: “Xóa sổ luôn đi.”
Quan Duệ vội vàng ôm chầm cậu bé, hoảng sợ nhìn Quan Phong chăm chú, dưới đáy mắt hạnh nhân ngập nước chiếu ra thần sắc cảnh giác cùng đề phòng hoàn toàn không giống với những đứa trẻ khác cùng độ tuổi.
Chiều hôm ấy nàng trở về nhà. Quan Phong đứng ngoài hành lang tưới cây, thờ ơ hỏi: “Tĩnh Trác cùng người yêu của hắn đã chia tay?”
Quan Duệ cúi đầu: “…Nhưng mà Tĩnh Trác… Hắn rất đau khổ.”
Thực sự rất đau khổ… Quan Tĩnh Trác nhốt mình trong phòng không ăn không uống, liên tục suốt một tuần. Cuối cùng Quản gia đành dẫn người tới phá cửa, đem Quan Tĩnh Trác đến bệnh viện cấp cứu.
Nửa bên gương mặt tuấn tú của Quan Phong chìm trong bóng cây ngoài hành lang, mơ hồ không rõ: “Không sao đâu, là nam nhân thì đều phải trải qua một cửa này.
Hắn đặt bình tưới nước xuống, quay đầu nhìn Quan Duệ: “Tĩnh Trác nếu có thể vượt qua, chờ sau khi anh chết, liền đem sản nghiệp của Quan gia truyền cho hắn.”
Quan Duệ bộ dáng sợ hãi.
“Tuy rằng lúc trước là em kiên quyết đem đứa con rơi này về…” Quan Phong thản nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, nét vui vẻ rất nhanh lướt qua gương mặt, “Nhưng mà, nó cũng là em trai của anh.”
Đó là lần đầu tiên Quan Duệ thấy hắn cười rõ ràng như vậy. Thoải mái vui sướng, không mang theo ý khác, chỉ là một người đang mỉm cười tủm tỉm mà thôi. Quan Phong đứng dưới bóng râm, mặc áo sơmi trắng, vạt áo bị gió thổi nhẹ nhàng bay phấp phới, tuấn tú tựa như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
*****
Việc trình chiếu ‘Đào thoát rừng sâu’ không thuận lợi như ‘Tình yêu thiên sứ’, thậm chí suýt nữa còn không được cục điện ảnh thông qua kiểm duyệt. Bên phía cha mẹ không gì không thể làm của Dung Khanh Khanh đã giúp nàng đút lót quan chức cấp cao không ít tiền, cuối cùng đã an bài xong, bỏ đi một tiết mục văn nghệ rồi đem bộ phim lấp vào chỗ trống.
Thời điểm trình chiếu, giai đoạn hậu kỳ vẫn chưa hoàn tất. Mấy diễn viên khác đều chuồn ra ngoài uống rượu hoặc nhận kịch bản mới, chỉ có Vệ Hồng ở lại đoàn phim giúp mọi người làm hậu kỳ, làm chân sai vặt, đôi khi giúp chỉnh sửa hình ảnh.
Dung Khanh Khanh một bên uống trà đặc nâng cao tinh thần, một bên quan sát mọi thứ, đột nhiên chọt chọt Vệ Hồng: “Cậu biết không? Có mấy tin tạp nham trong giới, nói Quan tam thiếu gia cùng đại ca hắn cãi nhau một trận, sau đó trở về Mỹ.”
Trong đầu Vệ Hồng ngân lên hồi chuông cảnh báo: “Quan Tĩnh Trác? Về Mỹ?”
“Đúng vậy, không biết tại sao đột nhiên nghiêm trọng thế này nữa!? Hình như người hầu ở Quan gia nói hắn không hài lòng với vị hôn thê hiện tại.” Dung Khanh Khanh mười phần hả hê siết chặt nắm tay: “Tôi có thể thông cảm với hắn! Tôi đã sớm xem ả Uất Trân kia không vừa mắt!”
Tôi cũng thông cảm với hắn! Nhưng tôi không ủng hộ hắn a! Vệ Hồng nội tâm rít gào.
“Ngày mai chiếu tập đầu tiên, cậu đi ngủ sớm một chút đi, tôi sẽ gọi điện thông báo đến tận phòng cậu.” Dung Khanh Khanh uống xong ngụm trà đặc cuối cùng, đặt ly thủy tinh lên bàn, đứng dậy mỉm cười với Vệ Hồng một chút: “Tôi sẽ giúp cậu gọi điện cho đạo diễn Đoàn… Tôi sẽ mời y xem TV, ngắm cậu.”