Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 64 : Tình địch

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Trong lúc Quan Tĩnh Trác còn đang ngây người thì đám trợ lý phía sau anh đã lập tức khẩn trương, xông lên phía trước đem anh bao bọc ở chính giữa. Tên trợ lý dẫn đầu còn mười phần đề phòng nhìn Vệ Hồng: “Vệ tiên sinh, ngài muốn làm gì? Đây là nơi công cộng, coi chừng chúng tôi báo cảnh sát!”



Vệ Hồng hừ một tiếng, “Đúng là hạng người…” Sau đó xoay đầu mở cửa xe, chuẩn bị nghênh ngang bỏ đi.



Không ngờ cửa xe còn chưa kịp mở thì Quan Tĩnh Trác đã một bước xông lên phía trước, trực tiếp tung ra cú đấm. Vệ Hồng nghiêng người né, khiến cho cú đấm của anh hung hăng nện thẳng vào cửa xe, kêu ‘Rầm’ một tiếng. Sau đó, hắn cứ như vậy thuận thế quay lại, đấm một cú trời giáng lên mặt Quan Tĩnh Trác.



Nghệ sĩ nổi tiếng và thiếu gia của tập đoàn giải trí ẩu đả, trong phút chốc khiến mấy người ở sân bay đều bu thành vòng tròn. Người qua đường nhanh chân tránh né, người ham vui nghểnh cổ theo dõi: “Đánh nhau! Đánh nhau kìa!”



Trợ lý gấp đến mức vội vã kéo hai người ra: “Tam thiếu gia, mau đứng lên! Tam thiếu gia, mau dừng tay, mau dừng tay a!”



Giữa đám hỗn loạn, vài cảnh sát sân bay đã nhanh chóng chạy tới gạt đám người ra, không nói hai lời đằng đằng sát khí. Liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, Quan Tĩnh Trác liền kẹp cổ Vệ Hồng, miễn cưỡng bày ra tư thế người anh tốt, lảo đảo đứng lên nói: “Sao vậy sao vậy? Anh em lâu ngày không gặp, giỡn một chút không được ư?”



Cảnh sát nhìn hai người bọn họ, nhận ra Vệ Hồng trước: “Ủa, đây không phải Vệ đối phó sao?”



Vệ đội phó là vai diễn của Vệ Hồng trong ‘Đào thoát rừng sâu’, nam chính thứ hai tràn đầy khí khái.



“Giỡn…giỡn chơi thôi mà…” Khóe miệng Vệ Hồng nhếch lên nụ cười cứng ngắc, thoạt nhìn giống như dây thần kinh co giật, “Chúng… chúng ta vừa gặp lại, đùa giỡn đánh đấm mấy cái, không phải đánh thật, ha ha, không phải đánh thật đâu.”



Quan Tĩnh Trác dùng khuỷu tay siết cổ Vệ Hồng, cánh tay dùng sức đến mức nổi đầy gân xanh: “Đúng thế, đúng thế! Chúng ta… chúng ta thích đùa giỡn, chúng ta quá tình cảm, ha ha, quá kích động thôi! Ha ha!”



“Thật sự chỉ là đùa giỡn?” Cảnh sát bán tính bán nghi nhìn quét qua người bọn họ, “Này, nhân vật công chúng không phải rất chú ý tin đồn sao? Muốn ầm ĩ cũng đừng ầm ĩ ở sân bay, ra ngoài tùy tiện tìm chỗ nào đó tốt hơn. Thời đại này diễn viên quả nhiên không sợ bị chụp lén, ngay tại nơi công cộng… chậc chậc…”



Xương cổ Vệ Hồng bị siết kêu lên răng rắc, gương mặt nửa tím nửa hồng, nụ cười thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn: “Đúng đúng, vị cảnh sát đây nói rất đúng, chúng ta sẽ ra ngoài, sẽ ra ngoài a.”



“Thời đại này thật là, hai hôm trước có ai đó mới quay phim từ nước ngoài trở về, vừa xuống máy bay đã có đội chó săn bao vây chặn đường, toàn bộ sân bay đều hỗn loạn, rất nhiều người chụp ảnh… Ai da, sau đó khi hắn bước vô xe rồi, hiện trường vẫn rất khó duy trì trật tự! Tôi nói diễn viên các người làm gì cũng nên chú ý một chút, chúng tôi làm cảnh sát rất khó nha…”



“Đúng đúng, ngài nói rất đúng!” Vệ Hồng ghì chặt bả vai Quan Tĩnh Trác, đầu ngón tay bấm sâu vô da thịt.



“Không sai không sai, chúng tôi ra ngoài, chúng tôi ra ngoài a!” Quan Tĩnh Trác nghiến răng dùng hết khí lực toàn thân hung hăng siết cổ Vệ Hồng, khiến đốt sống cổ của hắn kêu vang thảm thiết.



“Được rồi được rồi, giải tán giải tán thôi! Các người cũng nên cẩn thận một chút! Mau rời đi, mau rời đi nào…”



Vì thế, vòng vây quần chúng dần dần tản đi, cảnh sát cũng mất hết hứng thú bỏ đi, chừa lại một diễn viên nổi tiếng cùng một thiếu gia công ty giải trí thân thiết kề vai sát cánh với nhau, lảo đảo bước về phía ngoài sân bay.



Ngươi xem bọn họ thân mật bao nhiêu, tình cảm tốt đẹp bao nhiêu, bọn họ kề sát vào đối phương như thế, cơ hồ ngay cả một mảnh giấy cũng chen vào không lọt = =



Ra khỏi sân bay, Vệ Hồng cùng Quan Tĩnh Trác đồng loạt hung hăng đẩy đối phương ra.



“Tên dối trá!” Vệ Hồng phê phán Quan Tĩnh Trác.




“Đúng.”



“…Tôi hiện tại rất thông cảm cho Quan Phong.”



“Đáng lẽ cậu phải càng thông cảm hơn cho tôi mới đúng.” Quan Tĩnh Trác cười khổ, “Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi đã vì Quan gia giành lấy vô số giang sơn, kết quả là tôi cái gì cũng không có. Thứ Quan lão thái thái xem trọng nhất vẫn là đứa bé do Uất Trân sinh ra. Nếu đứa bé này được mang họ Quan, cả bà và Uất Trân đều viên mãn.”



Quan Tĩnh Trác gượng cười, đưa tay chùi chùi đôi mắt, “Cái gọi là người thân, gia đình, bạn bè, con cái… Đối với tôi mà nói chẳng là cái thá gì. Tất cả đều là giả dối. Trong sinh mệnh của tôi vốn dĩ chưa từng xuất hiện thứ gì chân thật. Cuối cùng, thứ duy nhất thuộc về tôi là Đoàn Hàn Chi, cũng đi theo cậu.”



Vệ Hồng muốn nói gì đó để an ủi anh, nhưng hắn hoàn toàn không biết nói gì… Cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài, thấp giọng nói: “Anh… anh nghĩ thoáng một chút đi.”



Quan Tĩnh Trác đột nhiên nói: “Hôm trước tôi đã hẹn gặp Đoàn Hàn Chi.”



“Cái gì?”



“Tôi muốn kể cho y nghe chuyện năm đó, cả chuyện của Uất Trân nữa. Tôi muốn hỏi y có nguyện ý trở về hay không?”



Vệ Hồng không tự giác ngồi thẳng lên, ngón tay chống lên bàn dùng sức mười phần, ngay cả móng tay cũng trắng bệch.



“Tôi đã hỏi y, hiện tại y sống có tốt không?”



Quan Tĩnh Trác cúi đầu uống ngụm trà, thời gian anh trầm mặc rất lâu, lại giống như chỉ ngắn ngủi bằng một cái chớp mắt.



“Y nói, y đã tìm được cuộc sống mà y mong muốn… Cuộc sống cùng với cậu.”



Vệ Hồng ngồi yên, thật lâu vẫn không lên tiếng… Trong lòng hắn giống như mới bị đâm một dao, quặn lên cơn đau nhức, sau đó, lại có quả bóng hơi từ trong thân thể dần dần phình to, khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, chân không chạm đất, tựa hồ sẽ lập tức bay bổng lên cao.



“Hiểu lầm năm xưa, chuyện của Uất Trân, chuyện của đứa bé… tôi đều không nói với y. Qua nhiều năm như vậy rồi, tôi mới bắt đầu phát hiện, kỳ thật tôi vẫn còn yêu y. Tôi chỉ muốn nghe y nói, y hiện tại sống rất tốt.”



Quan Tĩnh Trác ngửa đầu uống hết ngụm trà cuối cùng, ‘Cạch’ một tiếng chiếc ly va chạm xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.



“Việc này tôi chỉ nói với cậu, cậu có thể lựa chọn nói cho y biết, hoặc cũng có thể lựa chọn giấu y cả đời. Nhưng mặc kệ thế nào tôi đều muốn cho cậu biết, y không phải không có cậu thì không xong, còn có tôi ở đây chờ y.”



Quan Tĩnh Trác đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Vệ Hồng, “Đối xử với Đoàn Hàn Chi tốt một chút.”



Nói xong câu đó, anh xoay người bỏ đi rất nhanh, đẩy ra cánh cửa tiệm cà phê, cũng không có quay đầu lại.



Vệ Hồng vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, lẳng lặng ngồi rất lâu rất lâu.