Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 65 : Mang tôi về nhà
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Khi Quan Tĩnh Trác rời khỏi tiệm cà phê, bên ngoài không biết từ khi nào đã rơi xuống mấy giọt mưa phùn. Cơn gió lạnh lẽo mang theo hơi nước, người đi đường đều cúi đầu vội vã bước nhanh, cổ co rụt, hai tay ôm chặt quanh người, ngăn cản cái rét tháng ba xâm nhập.
Quan Tĩnh Trác không che dù, cũng không gọi xe. Anh đứng bên đường, nhìn ra dòng xe cộ chậm rãi di chuyển nơi đèn giao thông. Mỗi người, mỗi chiếc xe đều có mục tiêu của mình, nhưng anh thì hoàn toàn không biết con đường của anh nơi đâu.
Sau một lúc lâu, anh cúi đầu châm điếu thuốc, rồi chậm rãi đi bộ về nhà.
Di động trong túi không ngừng kêu vang, là người trợ lý lái xe điên cuồng tìm anh. Nhưng không biết vì sao, Quan Tĩnh Trác lại tuyệt không muốn cùng người khác nói chuyện, giống như thế giới ngập trong màn mưa này bị một lớp vải mảnh bao phủ lấy, vô hình trung đem anh tách biệt khỏi thế giới.
Cũng không biết đã đi bao lâu, anh mệt mỏi ngồi nghỉ nơi ven đường một chút, cảm thấy toàn thân đều đông cứng chết lạnh, anh lại tiếp tục đứng dậy bước đi. Bất tri bất trác sắc trời bắt đầu tối xuống, từ sân bay trở về nội thanh, anh đi suốt một ngày.
Phố xá rực rỡ lên đèn, cơn mưa dịu nhẹ dần trở nên phai nhạt. Hàng rào khắc hoa văn ngoài cổng lớn Quan gia hiện lên trước mắt, Quan Tĩnh Trác đi qua đường chậm rãi tiến đến gần, đột nhiên nhìn thấy dưới ngọn đèn đường có một người đang đứng, mặc áo khoác đen, tay cầm dù đen, lẳng lặng đợi anh.
Quan Tĩnh Trác có chút chấn động: “Anh hai!”
Quan Phong gật đầu với anh: “Em đã về.”
“Anh hai, sao anh lại đứng lên? Hai hôm trước không phải anh vẫn ngồi xe lăn sao? Bác sĩ đã cho phép anh hoạt động?”
“Dù sao cũng không thể ngồi mãi cả đời.” Bất thình lình, Quan Phong mỉm cười một chút, “Chị em cùng Tiệp Tiệp đều đang ở nhà chờ em về ăn cơm. Đến bây giờ vẫn chưa thấy em về, bọn họ kêu anh ra đây đợi.”
Quan Tĩnh Trác sững sờ đứng đó, một cơn chua xót trào lên, nghèn nghẹn trong cổ họng, ngay cả nói cũng không nói được.
“Thôi, vào nhà ăn cơm đi.” Quan Phong vẫy tay ý bảo anh đến gần cùng che dù, sau đó bước đi trước về phía cổng lớn. Bước chân hắn còn có chút không ổn định, hơi thở cũng không đủ mạnh, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, nhưng lại có vài phần cảm giác kiên cường sau khi bị thương.
Quan Tĩnh Trác gật đầu “Vâng” một tiếng, cũng nhanh chóng đuổi kịp hắn.
Trong phòng ăn Quan gia, quả thật đèn đuốc sáng trưng, Quan Duệ mặc áo khoác lông dê cùng váy dài màu xám tro, ôm con gái Tiệp Tiệp ngồi trước bàn ăn. Quản gia mở nắp nồi inox, lộ ra bên trong món súp hải sản sò điệp nóng hổi cùng tôm rang.
Quan Duệ buông con gái ra, gắp một con tôm thật lớn đặt xuống trước mặt Quan Tĩnh Trác, “Về rồi à? Đói bụng chưa? Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Quan Phong cũng ngồi xuống, ra hiệu cho quản gia múc cho mình một chén canh đầy: “Phòng bếp mới mua măng tươi, canh này quả thật ăn không tệ. Mau dùng bữa thôi.”
Quan Tĩnh Trác nhìn bọn họ, sau một lúc lâu mới đưa tay chùi mắt, khẽ mỉm cười: “…Vâng.”
Tiếng dao nĩa va chạm khe khẽ vang lên khắp phòng ăn, tiếng người một nhà nói cười vui vẻ từ cửa sổ sát đất bay ra ngoài… Thế giới ngoài kia, từng giọt mưa phùn vẫn lượn lờ giữa trời đêm, nhưng cái lạnh giá đêm xuân đã hoàn toàn bị chặn lại bên ngoài cửa sổ, một chút gió cũng không thể thổi vào bên trong căn nhà ấm áp.
“…” Đoàn Hàn Chi nghiêm túc nhìn hắn, “Vệ Hồng.”
“Vâng?”
“Dàn diễn viên trong phim, cậu xem rồi chứ? Năm chữ ‘đạo diễn Đoàn Hàn Chi’, cậu nhìn thấy chứ?”
“…” Vệ Hồng bịt mắt, sau đó yên lặng xoay đầu đi.
Đoàn Hàn Chi liếc xéo hắn, “Lái xe!”
“Đi… đi đâu?”
“Về nhà ăn cơm! Ngày đó là ai cố sống cố chết chạy đi mua xương đuôi bò, cậu con mẹ nó rốt cuộc khi nào mới nấu thịt kho tàu hả?”
Vệ Hồng lập tức phấn chấn tinh thần, ngay cả cái đuôi cũng dựng lên: “Về nhà sẽ nấu ngay! Trong tủ lạnh còn hai miếng thịt heo, khi trở về một miếng tôi dùng đường với dấm chua nấu canh, sau đó tôi thêm tỏi và giấm vào nước tương làm nước sốt, dùng để chấm miếng còn lại. Hắc hắc, tôi bảo đảm với anh, thơm ngon vô cùng…”
Chiếc ô tô giữa dòng đường đông nghịt nhanh chóng khởi động, hòa vào dòng xe cộ lưu thông cuồn cuộn.
“…Đạo diễn Đoàn.”
“Gì?”
“Sau này mỗi ngày tôi đều đưa anh về nhà. Về đến nhà rồi, chúng ta liền mua đồ nấu ăn, ăn không hết thì đem lên sân thượng nuôi chó, buổi tối chúng ta cùng nhau xem phim. Trước tiên xem hết những bộ phim anh đã quay trước đây, sau đó xem đến phim do tôi diễn. Chúng ta cứ thế xem từng bộ từng bộ, xem cả một đời.”
“Hừ!”
“Tôi bị anh dùng quy tắc ngầm, anh phải chịu trách nhiệm với tôi!”
“…Xì!”
“Đã dùng quy tắc ngầm rồi, anh không thể không cần tôi. Nếu anh không cần tôi, tôi sẽ dẫn theo Tiểu Hồng Hồng ngồi trước cửa nhà anh, mỗi ngày đều khóc lóc om sòm, một khóc hai nháo ba thắt cổ. Hắc hắc… Nếu anh không cho ăn… không cho ăn tôi liền ầm ĩ với anh, ầm ĩ cả đời.”
“…Vệ Hồng, ngoan ngoãn lái xe! …Thao, con mẹ nó cậu nghiêm túc lái xe một chút cho lão tử!”