Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1009 : Liên minh - Bao vây tòa nhà chỉ huy
Ngày đăng: 04:24 30/04/20
Thủ trưởng cũng đứng lên: “Tôi cũng đi.”
Mạt Na làm sao có thể chậm hơn người khác trong chuyện này được, cô ta vội vàng đứng về phía Tướng quân Mali: “Tôi cũng đi.”
Cô ta tin tưởng Vệ Thường Khuynh sẽ không phản bội Liên minh các hành tinh.
Cô ta phải để cho anh nhìn thấy được sự tín nhiệm của mình đối với anh đầu tiên.
Lúc tất cả mọi người đều không tin tưởng anh, sự tin tưởng và ủng hộ của cô ta nhất định có thể khiến anh cảm động.
“Mạt Na!” Tướng quân Mạt quát lên một tiếng.
“Bố, bố cũng đi đi.” Mạt Na kiên định nhìn ông ta.
Không phải bố cô ta luôn ủng hộ cô ta sao?
Tướng quân Mạt hơi khựng lại.
“Vậy thì cùng đi đi.” Thủ trưởng nhìn ông ta một cái, nghiêng đầu hỏi những người bên cạnh: “Bọn họ đến chỗ nào rồi? Sẽ hạ cánh xuống đâu?”
Lính trinh sát căn bản không cần thao tác gì cả, trên màn hình vẫn luôn là hình ảnh mười hai chiếc phi cơ. Bọn họ đã lao xuống từ trên cao rồi, nhìn mục tiêu....
“Thủ trưởng, căn cứ vào quỹ đạo bay của bọn họ, bọn họ sẽ đi đến Bộ chỉ huy!”
Mọi người hít một hơi lạnh.
Vệ Thường Khuynh vừa trở lại liền xông thẳng đến Bộ chỉ huy, rốt cuộc là muốn làm gì?
“Phi trường ở toà một trăm linh sáu, bây giờ đi đến đó.”
“Không được, tướng lĩnh cấp cao của Liên minh các hành tinh đều cùng đi, ngộ nhỡ Vệ Thường Khuynh thật sự có dụng ý xấu, vậy há chẳng phải là bị sa lưới một mẻ à?” Một sĩ quan căng thẳng đứng lên, muốn ngăn cản bọn họ.
Tướng quân Mali ha một tiếng, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
“Nếu như cậu ta thật sự muốn trở về để đánh thì đã sắp đến đây rồi, cậu cho là cậu không đi lên thì cậu ta sẽ không đánh được à?”
Nực cười.
Nếu như tên nhóc Vệ Thường Khuynh đó muốn quay lại chém giết, bọn họ có thể tránh đi đâu được chứ?
Ngược lại ông ta lại cảm thấy, tên nhóc kia không phải là người thích giết người như vậy.
Tên sĩ quan kia mặt tái mét, không nói gì nữa.
Trên tàu Vân Diên, Tề Tiểu Tô nhìn Brien bị còng, lại nhìn Vệ Thường Khuynh.
“A Khuynh?”
Khoé môi Vệ Thường Khuynh cong lên.
Xem ra, bọn họ ngược lại đều không sợ chết rồi.
Hoặc là nói, vốn dĩ bọn họ không cảm thấy anh sẽ phản bội Liên minh các hành tinh, cũng không phải là một tên độc ác thích chém giết, nếu không, sao bây giờ bọn họ lại đều xuất hiện ở đây chứ?
Nếu đã như vậy, tại sao ban đầu không có một ai nói thay cho anh?
Tàu Vân Diên vững vàng hạ cánh.
Trái tim những người đó cũng lập tức thót lên.
Trong tiềm thức của bọn họ, mặc dù cũng tin tưởng, nhưng vẫn sợ chết.
Ngộ nhỡ Vệ Thường Khuynh thật sự làm gì với bọn họ thì sao?
Nhưng chỉ cần anh dám xuống, thì sẽ có vô số họng súng nhắm vào anh, cũng chưa chắc bọn họ sẽ không bắt được anh.
Bây giờ xem ra, anh còn muốn xuống một mình thật nữa hả?
Phi cơ dừng hẳn, cửa khoang mở ra, bọn họ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi xuống phi cơ.
Là anh, là anh.
Chiến giáp anh tuấn uy vũ như vậy, dáng người thẳng tắp như vậy, vẻ mặt anh tuấn đến chói mắt như vậy, ánh mắt mạnh mẽ như vậy.
Anh bước từng bước về phía bọn họ.
Mạt Na không tự chủ được che miệng lại, viền mắt đỏ lên.
Thật sự là Vệ Thường Khuynh, người đàn ông mà cô ta luôn mong nhớ.
Xa cách hơn nửa năm, nhìn anh hình như càng anh tuấn hơn trước kia rồi!
Thấy anh như vậy, trái tim cô ta không nhịn được cuộn trào lên, hận không thể chạy lên nhào vào lòng anh.
Hai tay Thủ trưởng cũng hơi run rẩy.
Mặc dù trước đó ông đã nhìn thấy anh rồi, nhưng Vệ Thường Khuynh lúc đó vẫn chưa khôi phục lại dáng vẻ của mình. Bây giờ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của anh, trong lòng Thủ trưởng cũng cảm thấy có vô vàn cảm xúc lẫn lộn với nhau.
Một người đàn ông như vậy, làm sao có thể phản bội Liên minh được?
Vệ Thường Khuynh nhìn bọn họ.
Anh thu hết vẻ mặt của tất cả mọi người vào trong mắt mình.